Nếu muốn trồng thêm, e là phải bê vào phòng khách hoặc phòng ngủ.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, dù cô có biến căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách thành nông trại mini, cô cũng chẳng có đủ đất để trồng.
Chẳng lẽ vứt xó đống hạt giống và khoai tây nảy mầm này, coi như chất dinh dưỡng cho căn hộ và đám cây xanh của mình à?
Phó Nhĩ Điệp tiếc của lắm.
Cô xoa cằm, trầm tư suy nghĩ một lúc mà chưa ra được phương án nào khả thi.
Dọn dẹp xong tầng 24, Phó Nhĩ Điệp tiến lên tầng thượng.
Từ đây, tầm nhìn vô cùng rộng rãi. Cô có thể quan sát tình hình các tòa nhà xung quanh.
So với giai đoạn đầu tận thế, thế giới bây giờ yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng râm ran. Chỉ có cái nóng hầm hập tỏa ra từ mặt đất.
Không rõ lũ thây ma có bị nóng quá mà ngại ra ngoài không, chứ dạo này chúng ít lảng vảng hẳn. Ngược lại, trong mấy tòa chung cư, cô có thể thấy không ít thây ma đang lượn lờ.
Bỗng nhiên, Phó Nhĩ Điệp nhận ra rằng cái nóng gay gắt này vừa là kẻ thù vừa là đồng minh. Nó khiến con người mệt mỏi, mất nước, chán ăn, nhưng cũng làm chậm lại hoạt động của lũ thây ma.
Bây giờ, cô đã dọn sạch từ tầng 16 trở lên. Nếu có thể tiếp tục dọn dẹp từ tầng 16 trở xuống, đảm bảo cả tòa nhà này không còn bóng dáng xác sống, thì cô có thể thử phong tỏa nó lại.
Từ cửa chính cho đến những ô cửa sổ vỡ nát ở tầng một, tất cả đều phải bịt kín.
Nếu trong cả tòa nhà chỉ còn cô và bà cụ là hai người sống sót, thì khả năng thu hút thêm thây ma từ xa đến gần như bằng không.
Khi đó, căn hộ của cô tuy nhỏ, nhưng với hệ thống cây trồng liên tục ra quả, nó hoàn toàn có thể nuôi sống cả hai người. Dù không có chỗ trồng thêm, kể cả có để hạt giống và khoai tây nảy mầm hỏng mất, cô cũng không còn tiếc nữa.
Cô không nhận ra rằng, trong vô thức, cô đã bắt đầu tính toán mọi thứ với cả bà cụ trong đó.
Bây giờ, vấn đề đặt ra là: cô có thể từ từ dọn dẹp từng tầng, nhưng làm thế nào để phong tỏa cửa sổ ở tầng một?
Hơn nữa, bịt kín cửa sổ là để ngăn mùi hương lọt ra ngoài, tránh thu hút thây ma. Nhưng trong một khu nhà toàn những tòa chung cư đổ nát, nếu đột nhiên có một tòa được bịt kín như pháo đài, chẳng phải sẽ trở thành "bảng hiệu lớn" thu hút sự chú ý sao?
Thây ma thì không vào được, nhưng còn đám người sống sót thì sao? Hoặc... những kẻ có dị năng chuyên đi lùng sục tài nguyên thì sao?
Phó Nhĩ Điệp chợt nhận ra bản thân lại bắt đầu suy nghĩ tiêu cực. Cô hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh lại.
Về đến căn hộ 16-2, cô sắp xếp gọn gàng đống đồ lượm lặt được, sau đó lại đi tưới nước cho ruộng kê ở căn 16-7.
So với đám cây trồng trong nhà và lũ thực vật biến dị thông minh, mấy cây kê ngoài trời đúng là đáng thương hết mức. Suốt ngày rũ rượi, uể oải, như thể chỉ chờ chết. Chỉ khi nào Phó Nhĩ Điệp tưới nước, chúng mới phấn chấn lên chút xíu.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được oán khí của mấy cây kê này. Mỗi lần uống nước xong, lấy lại tinh thần, chúng lại không vui mà chọc chọc ngón tay cô như muốn làm nũng. Màn đáng yêu này khiến Phó Nhĩ Điệp tan chảy, nhưng cô cũng hết cách rồi! Nhà cô chật ních, đâu còn chỗ mà trồng thêm nữa!
Xong xuôi hết mọi chuyện, Phó Nhĩ Điệp lê thân về nhà, tắm rửa, thay đồ, rồi quăng mình lên ghế sofa như một con cá khô.
Cơ thể mệt rã rời nhưng đầu óc thì vẫn căng như dây đàn, suy nghĩ xoay vòng vòng.
Hiện tại, cô có hai vấn đề lớn nhất:
Thứ nhất, cô không có dị năng, khó mà giữ vững được căn cứ này, giữ được tòa nhà này.
Thứ hai, cô là người thích tìm tòi tận gốc rễ vấn đề. Ngôi nhà và đám cây xanh của cô chính là chỗ dựa vững chắc, nhưng chúng cũng phải ăn vô số thây ma mới lớn mạnh được đến thế.