Chương 24: Kẻ yếu cũng phải chiến đấu

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Lũ xác sống chậm chạp, không linh hoạt nhưng lại có sức mạnh vượt trội. Chúng ùn ùn kéo vào trong nhà. Phó Nhĩ Điệp vừa đánh vừa lùi, lùi đến cạnh bàn ăn, cô nhảy phắt lên đó, tận dụng lợi thế chiều cao, thấy đầu là nện. Tay cô ngắn, nhưng vũ khí thì dài. Người cô nhỏ, nhưng cô có thể đứng ở nơi cao. Cô không có dị năng, nhưng cô có một ngôi nhà để làm chỗ dựa. Và hơn hết, cô có rất nhiều rất nhiều tình yêu thương. Bố, mẹ, những người bạn không bao giờ bỏ rơi cô. Tình yêu của cô quá nhiều, nhiều đến mức khi sợ hãi có thể khóc không ngừng, nhưng vẫn có dũng khí đối diện với nỗi không cam lòng của bản thân, rồi bùng nổ vào khoảnh khắc quyết định. Bốp! Phó Nhĩ Điệp lau đi máu và nước mắt trên mặt, tiếp tục vung búa vào đầu con tiếp theo. Xác sống đánh hơi thấy mùi máu, từ các tầng trên dưới bắt đầu kéo đến căn 16-1. Nhưng không biết từ lúc nào, cánh cửa sắt đã bị chính đám xác sống đẩy lại đóng chặt. Phó Nhĩ Điệp lúc thì đứng trên bàn ăn đập xác sống, lúc lại nhảy lên sofa đánh tới tấp. Cún con cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng lao ra tấn công chớp nhoáng. Ban đầu, nó cắn loạn xạ không có quy tắc. Nhưng sau đó, nó đã học được góc cắn nào có thể bẻ gãy cổ xác sống, khiến đầu chúng lủng lẳng vô định. Không nổ sọ thì không chết, nhưng khi tầm nhìn đảo lộn, động tác vốn đã chậm của chúng lại càng trì trệ. Phó Nhĩ Điệp quét một vòng, đập vỡ đầu toàn bộ đám xác sống xung quanh. Ngay sau đó, cô thấy lũ xác sống với cái đầu lệch sang một bên, vung thêm vài nhát búa nữa, hoàn toàn kết liễu chúng. Bên trong nhà, sạch sẽ không còn một bóng xác sống. Phó Nhĩ Điệp ôm cún con vào nhà tắm. Cô nhìn thấy trên đùi trước của nó có một vết cào sâu. Nhìn lại mình, trên bắp chân, bụng, lưng cũng chi chít hơn chục vết thương lớn nhỏ. Cô không xử lý gì, chỉ mở vòi nước lạnh, xối thẳng lên người mình và cún con. Cún con rên ư ử, đau đớn muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Phó Nhĩ Điệp nhẹ nhàng ôm vào lòng. "Chúng ta cần có dị năng." Phó Nhĩ Điệp lẩm bẩm, bất chấp việc cún con có hiểu hay không, giọng trầm xuống đầy nghiêm túc."Nếu không may không thức tỉnh dị năng, thì ít nhất cũng phải biến thành thây ma trong sạch, gọn gàng, thơm tho." Nước lạnh xối lên vết thương đau rát, nhưng vừa rửa sạch máu xong, Phó Nhĩ Điệp liền tròn mắt phát hiện máu của mình tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, lan rộng rồi tan biến. Đồng thời, ngoài nhà vệ sinh, từng đợt ánh sáng trắng khác đổ vào, nhanh chóng chữa lành tất cả vết thương trên người cô và cún con. Phó Nhĩ Điệp: "Hả?" Đúng rồi! Nhà cô có chức năng chữa trị mà! Hai chủ tớ nhanh chóng gội đầu tắm rửa sạch sẽ, vội vàng chạy ra ngoài xem xét. Phòng khách vẫn là một đống hỗn độn, nhưng xác thây ma thì đã biến thành những cái "kén" màu xanh. Dây leo trong nhà vươn khắp nơi, rễ cây chui lên quấn lấy đám thây ma, từng dòng dịch lục nhạt dần bao phủ, bắt đầu quá trình... tiêu hóa. Căn phòng vốn tối tăm vì mất điện bất ngờ sáng bừng. Là đèn trần, nhưng cũng là ánh sáng trắng đang trôi nổi khắp nơi. Toàn bộ không gian, một bên là đám thây ma bị hòa tan nhầy nhụa, một bên là những đốm sáng lơ lửng kỳ ảo, vừa quỷ dị vừa rực rỡ. Ba mươi tư con thây ma, cây xanh chỉ mất bốn tiếng để xử lý. Nhanh hơn Phó Nhĩ Điệp tưởng rất nhiều. Có vẻ cây xanh cũng mệt rồi, sau khi hút hết bụi bẩn từ sofa, nó lười biếng thu lại các dây leo rồi ngủ mất tiêu. Phó Nhĩ Điệp cầm chổi lau nhà, bắt đầu tổng vệ sinh. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cô tự thưởng cho mình một đĩa cơm chiên trứng, rồi leo lên giường ngủ ngon lành. Giấc ngủ này sâu đến mức trong mơ, cô còn đánh bay một tên dị năng giả đã hoàn toàn hắc hóa, toàn thân bọc trong giáp gai nhọn. Sáng hôm sau, Phó Nhĩ Điệp tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái. Bên ngoài vẫn mưa như trút nước, nhưng cô lại không còn thấy bức bối như trước. Cô quyết định, mỗi ngày lúc nào suy nghĩ linh tinh quá nhiều thì sẽ ra ngoài đánh vài con thây ma cho thư giãn.