Sau khi dọn xong, Phó Nhĩ Điệp hướng dẫn bà cụ cách xem camera trên điện thoại, cách dùng bộ đàm để liên lạc từ xa. Nếu phát hiện điều bất thường trên camera, bà ấy chỉ cần dùng bộ đàm báo ngay cho cô.
"Chậu sen đá này thì để trong nhà vệ sinh, ngay bên cạnh bồn cầu." Phó Nhĩ Điệp vừa nói vừa đặt chậu cây vào đúng vị trí.
"Nó là thực vật biến dị, sẽ từ từ bén rễ, tiết ra chất có thể phân hủy rác, biến rác thành năng lượng để hấp thụ. Việc dọn dẹp toilet, nó lo được. Đợi nó lớn thêm chút nữa, cả nhà này nó cũng dọn được luôn."
Cây sen đá chầm chậm gật đầu.
Mấy cái rễ thô to từ từ trồi ra khỏi đất, còn đung đưa trong không khí như muốn chào hỏi.
Bà cụ giật mình, tim đập thình thịch.
Chuyện này... đúng là chấn động tam quan.
Xong xuôi mọi việc, cuộc sống của Phó Nhĩ Điệp cũng dần đi vào quỹ đạo ổn định.
Trong nhà không cần lo lắng gì nữa, vì đã có cây cối biến dị chăm sóc cho mấy luống rau, vườn hoa.
Bên ngoài, cô cũng trồng không ít thực vật biến dị ở mấy tầng khác, hàng ngày phải tưới nước đúng giờ.
Lô lúa giống 16-7 giờ đã trổ bông, Phó Nhĩ Điệp không biết phải xử lý sao, đành đem về giao cho cây trầu bà – cây xanh toàn năng của cô.
Cây trầu bà ngán ngẩm, tiện tay quăng sang cho cây dây nhện.
Cây dây nhện chưa to bằng cây trầu bà, nhưng nhờ tiêu hóa mớ rác ở mấy tầng lầu, giờ nó đã phát triển cỡ một bụi cây nhỏ.
Không biết có phải do thường xuyên theo chân Phó Nhĩ Điệp ra ngoài hay không, mà cả nó lẫn cỏ lan chi đều có thể linh hoạt co rút bộ rễ dài ngoằng của mình, cuộn tròn lại trong mấy cái hộp nhỏ để đi theo cô làm nhiệm vụ mỗi ngày.
Ngoài ra, do cây dây nhện vốn có thân hình mảnh mai, nên phạm vi hoạt động của nó xa hơn, cả lá lẫn rễ đều linh hoạt hơn nhiều. Cái việc tách hạt, bóc vỏ, chỉ chừa lại hạt kê bên trong đối với nó mà nói chẳng có gì khó khăn cả.
Tầng 24 giờ đã thành một khu vườn nhỏ đầy sức sống. Bồ công anh và cải thảo đều đã đến mùa thu hoạch. Bồ công anh mỗi khi có gió thổi qua liền tản ra vô số hạt giống, biến tầng 24 thành một cảnh tượng lãng mạn tựa như một bức tranh phong cảnh trong truyện cổ tích.
Phó Nhĩ Điệp ngày nào cũng leo cầu thang ít nhất một lượt, vừa đi kiểm tra tình hình đám cây biến dị, vừa ghé thăm bà cụ để chắc chắn mọi thứ đều ổn. Ngoài ra, cô còn xem xét hệ thống dây điện kéo dài từ tầng một lên, đảm bảo mọi thứ hoạt động trơn tru.
Không chỉ vậy, cô còn ghi chép cẩn thận tình hình của căn nhà biến dị này và theo dõi diễn biến bên ngoài tòa chung cư.
Khu dân cư này có tổng cộng 12 tòa nhà, trong đó cô đang trú tại tòa số 7. Các tòa nhà xung quanh vẫn còn rất nhiều zombie lởn vởn.
Những con zombie thông thường thì không đáng sợ lắm. Điều mà Phó Nhĩ Điệp quan tâm chính là liệu trong khu vực này có người sống sót, người có dị năng, hay zombie đột biến nguy hiểm hơn hay không.
Sau thời gian quan sát, cô gần như có thể khẳng định rằng con zombie mà mình gặp ngay ngày đầu tiên tận thế chính là một con zombie có dị năng tốc độ.
Hơn nữa, từ khi căn nhà của cô bắt đầu biến dị, Phó Nhĩ Điệp luôn nghi ngờ chuyện này có liên quan đến việc cô vô tình kẹp chết một con zombie đột biến ngay trước cửa.
Cô còn nhớ rõ lúc đóng cửa, có một tiếng "rắc" vang lên đầy rợn người. Dựa vào kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết tận thế, rất có thể đó là âm thanh của hạt nhân dị năng trong đầu con zombie bị vỡ, rồi sau đó bị chính căn nhà của cô nghiền nát và hấp thụ, nhờ vậy mà tiến hóa.
Những kẻ có dị năng xâm nhập vào nhà cô sau đó có lẽ cũng sở hữu những thứ tương tự. Bằng chứng là sau khi căn nhà và cây trầu bà hấp thụ chúng, cả hai đều có một sự đột phá lớn về sức mạnh.
Vậy vấn đề đặt ra là—trong thành phố C này, hoặc ít nhất là trong khu dân cư này, vẫn còn những kẻ có dị năng hoặc zombie đột biến khác không?
Nếu có, trong khi Phó Nhĩ Điệp, căn nhà, cây trầu bà, cún con và cả hệ thống cây cối của cô đang không ngừng mạnh lên, thì kẻ địch liệu có đang phát triển theo hướng đáng sợ hơn không?
Liệu cô có nên cứ trốn mãi, cầu mong đám quái vật kia không bao giờ phát hiện ra mình, hay là trực tiếp bước chân vào vòng chiến đấu, trở thành một người chơi thực thụ trong cuộc chiến sinh tồn này?