Chương 26: Vượt qua nỗi sợ

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Không nhắc tới 48 gói mì tôm vẫn chưa đụng tới, thì trên ban công, cây quất vàng của Phó Nhĩ Điệp đã chín rộ. Mấy loại rau củ như khoai lang, khoai tây, trái cây mà cô trồng từ tháng trước cũng đang lớn nhanh như thổi. Cây cối có biến dị đôi chút, nhưng toàn theo hướng có lợi. Cây con mọc nhanh, cây ăn quả cao vút, quất vàng trĩu trịt, quả nào quả nấy to ngang ngửa quýt. Phó Nhĩ Điệp nhẩm tính khẩu phần ăn của mình, nếu tiết kiệm thì mỗi ngày ăn ba, bốn quả cũng cầm cự được. Cô hái mấy quả đã chín, ăn thử một quả, phần còn lại cất vào tủ lạnh để dành khi đói. Phó Nhĩ Điệp hy vọng mấy loại rau củ khác cũng sớm chín để có cái mà ăn. Nếu chỉ nhờ vào vườn rau nhỏ trên ban công mà có thể sống qua ngày thì còn gì tuyệt hơn! Nhưng cô vẫn chưa rõ cơ chế biến dị của nhà cửa, cây cối, nông sản này. Trước mắt, mọi thứ đều có lợi, nhưng ai biết được có hệ lụy hay cái giá nào phải trả không... Cô không muốn cứ mãi bị ác mộng giày vò rồi đợi chết. Cô muốn sống. Muốn tìm đường thoát thân. Cô buộc tóc thành búi gọn gàng, mặc lại bộ đồ rách đã giặt sạch, cầm theo cây búa, cẩn thận gói chìa khóa lại rồi lặng lẽ ra ngoài. Tòa nhà cô ở có 16 tầng, phía trên còn 8 tầng nữa, mỗi tầng có 10 căn hộ. Thang bộ được chia thành cầu thang chính và phụ. Trước tiên, Phó Nhĩ Điệp quét sạch tầng của mình. Căn 16-2 cô hay ra vào, còn giữ cả chìa khóa dự phòng, phòng khi cần dùng đến. Mấy căn khác, cửa đã hỏng thì cô vào kiểm tra, có đồ gì dùng được thì đem ra để sẵn ngoài cửa, gom lại rồi khuân về nhà một thể. Cửa nào còn nguyên, cô không đụng vào, bỏ qua luôn. Thực ra, trong các căn hộ này vẫn còn ít nhiều lương thực dự trữ. Nhưng vì bọn thây ma từng mò vào quậy phá, làm đổ vỡ lung tung, nên nhìn sơ qua thì chẳng thấy gì có thể dùng được. Thế là, Phó Nhĩ Điệp đành kiên nhẫn lục lọi từng ngăn tủ một. Gạo, mì, dầu, muối, đường... không ít chút nào. Đặc biệt là nhà mấy cụ già, gạo dự trữ phải nói là đầy ắp. Cô còng lưng khuân từng bao từng bao về nhà. Gạo bị mọt? Không sao! Cây trầu bà vươn nhánh nhỏ vào trong, khuấy một vòng, chưa đầy một phút sau đã lôi ra một cục tròn vo bọc kín lũ mọt, huơ huơ trước mặt cô như muốn khoe chiến công. Phó Nhĩ Điệp bật cười, xoa xoa tán thưởng chiếc lá của nó. "Cảm ơn em nha, bé trầu bà!" Bé trầu bà – giờ đã cao hơn cả cô – sung sướng quẹt nhẹ lên tay cô như mèo làm nũng. Ngoài lương thực, Phó Nhĩ Điệp còn khuân về sáu cái chậu hoa. Nhìn sơ qua cũng đoán được, cô sắp có kế hoạch trồng trọt lớn đây! Thực ra ban đầu phải có bảy cái chậu hoa, nhưng cái chậu thứ bảy là một chiếc bình gốm lớn, vừa nặng vừa cồng kềnh, Phó Nhĩ Điệp có muốn cũng chẳng khiêng nổi. Cô gom năm cái chậu nhỏ lại một chỗ, tìm đủ loại hạt giống, có biết có không biết, rồi rắc xuống, tưới chút nước, để mặc chúng tự do lớn lên. Còn lại một cái chậu nhỏ xinh, cô ôm lấy, ngồi xổm xuống bên cạnh "bé cưng sinh thái", ngọt giọng hỏi: "Có ai muốn vào đây giúp chị ra ngoài làm việc không nè?" Đám cây còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bụi trầu bà siêu to khổng lồ chen lấn hết sang một bên. Chiếc lá to bè của nó quạt thẳng vào lòng Phó Nhĩ Điệp, một sợi rễ linh hoạt luồn vào trong chậu, ngay sau đó cả căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội, như thể vô số rễ cây sắp chui ra khỏi tường đến nơi. Phó Nhĩ Điệp: ! Cô vội vàng can ngăn: "Ngoan nào trầu bà, nhà này không có em là tiêu đó! Em phải bảo vệ mái nhà của chúng ta chứ!" Trầu bà khựng lại, vẻ mặt đầy uất ức, cái lá xìu xuống như vừa bị ai bắt nạt. Căn phòng cũng dần yên tĩnh trở lại.