Chương 25: Kẻ yếu cũng phải chiến đấu

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Hôm qua, cô và cún con đều bị thương nhưng lại không biến dị. Phó Nhĩ Điệp không chắc liệu đó có phải nhờ tác dụng chữa trị của căn nhà không, nên hôm nay cô quyết định... thử nghiệm lần nữa. Mở cửa, kéo thây ma vào, đóng cửa, đánh thây ma. Sau một trận chiến tơi bời, cả người đầy vết thương, Phó Nhĩ Điệp ôm cún con ngồi lên bàn ăn, tiếp tục quan sát sự biến đổi của căn phòng. Cô xác nhận được hai điều: Thứ nhất, cây xanh phụ trách xử lý toàn bộ "rác thải" trong phòng. Thứ hai, máu của cô sau khi chảy ra sẽ hóa thành ánh sáng trắng, rồi tỏa khắp căn phòng. Sau khi bay lượn một vòng, ánh sáng ấy sẽ quay lại cơ thể cô với một lực lượng mạnh gấp mười lần. Cơ thể Phó Nhĩ Điệp trở nên ấm áp, cô nhắm mắt lại, có một khoảnh khắc kỳ lạ—cảm giác bản thân và ngôi nhà hòa làm một. Cảm giác này thoáng qua rồi biến mất, chắc chỉ là ảo giác thôi. Trong lúc đó, cây xanh vẫn đang hì hục tiêu hóa đám thây ma. Sau khi xong xuôi, nó còn tiện tay hút sạch bụi bẩn trên mấy món đồ khó dọn như sofa, rồi mới lười nhác thu rễ vào, ngủ tiếp. Phó Nhĩ Điệp tiếp tục công cuộc dọn dẹp nhà cửa. So với hôm qua, đám cây xanh trong nhà lớn nhanh như thổi. Đặc biệt là cây trầu bà. Trước tận thế nó chỉ là một chậu cây bé tí, chẳng có gì nổi bật, vậy mà giờ đã hóa thành một cái cây cỡ nhỏ, xanh tốt um tùm. Nó vừa nghỉ ngơi vừa tỏa ra ánh sáng xanh biếc dịu dàng. Không chói lóa như ánh sáng trắng, luồng sáng xanh này lặng lẽ lan theo rễ cây, thấm vào nền nhà và tường xung quanh. Phó Nhĩ Điệp cẩn thận quan sát bức tường. Dần dần, cô phát hiện những đốm sáng xanh ban đầu không mấy nổi bật, bỗng đổi thành đủ loại màu sắc khác nhau. Có một phần trông giống hệt ánh sáng trắng đã chữa lành vết thương cho cô, phần khác thì có màu xanh lam, trong suốt hoặc tím nhạt. Phó Nhĩ Điệp thử đưa tay chạm vào. Đốm sáng trắng lập tức bám vào đầu ngón tay cô, xoay hai vòng như làm nũng. Mấy màu khác thì phớt lờ cô, cứ thế tiếp tục trôi nổi trong phòng, rồi dần dần biến mất. Cô miết nhẹ đầu ngón tay, cúi đầu trầm tư. Điện khu này đã cúp trên diện rộng, lẽ ra nhà cô cũng không có điện mới đúng. Nhưng hôm qua sau khi đánh xong đám xác sống, đèn ngủ và điều hòa trong phòng lại tự động bật lên. Ổ điện, camera ngoài cửa, tất cả đều có điện như bình thường. Ngoài điện ra, nước và gas cô vẫn dùng được. Lượng nước cô tích trữ từ ngày đầu tận thế, đến nay vẫn chưa phải đụng vào. Cô mơ hồ đoán ra điều gì đó, lập tức đi kiểm chứng. Cô mở cửa sổ, chịu đựng cái nóng oi bức, buộc chặt dây thừng quanh người rồi từng chút một men theo ban công nhà mình, bò sang ban công nhà hàng xóm. Nhà bên đó vẫn còn khá sạch sẽ, cửa chính đóng chặt, chưa bị ai phá vào. Mọi thứ bên trong vẫn y hệt lần trước cô sang lục tìm dụng cụ. Cô mở vòi nước. Ống dẫn kêu lên ọc ọc vài tiếng, phun ra chút nước cặn rồi... tịt ngóm. Cô lại đi vào bếp, thử bật bếp ga. Không có gas. Khóa bếp lại, Phó Nhĩ Điệp cảm thấy được bảo vệ một cách quá đỗi chu đáo. Ngôi nhà này thực sự đã "biến dị". Không những thế, nó còn vô cùng toàn năng, chẳng khác gì trạng thái trước tận thế. Nhưng ngay sau đó, cô lại thấy bất an. Cô có báu vật trong tay, nhưng lại chẳng đủ năng lực giữ được nó. Cô chỉ có thể mong rằng sẽ không có kẻ nào sở hữu dị năng mò đến đây. Nhận ra mình lại sắp nghĩ tiêu cực, Phó Nhĩ Điệp vội lắc đầu. Nghĩ ngợi linh tinh làm gì, đánh xác sống quan trọng hơn! Thế là, chiều hôm đó, cô lại kéo một đám xác sống vào "tập luyện". Lại thêm một lần thương tích đầy mình, rồi lại được nhà chữa khỏi. Có lẽ vì cả tòa nhà này chỉ có căn hộ của cô là náo nhiệt nhất nên cứ quét sạch một đợt, là một đợt khác lại lũ lượt mò đến. Cứ như vậy, Phó Nhĩ Điệp kiên trì suốt mười mấy ngày. Đến ngày 31/7, cô đã chính thức quét sạch toàn bộ xác sống trong tòa nhà. Và cũng trong ngày hôm đó, số gạo cô tiết kiệm ăn suốt hai tháng cuối cùng cũng cạn kiệt.