Đám xác sống theo bản năng sợ hãi zombie dị năng, không dám đến gần hai người đang giao chiến, nên tất cả đều đánh hơi rồi ùn ùn kéo đến tòa nhà số 7.
Phó Nhĩ Điệp không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy, dưới sự dìu đỡ của trầu bà, đi đến phòng trồng sen đá trên tầng hai.
Sen đá thấy cô đến thì vui vẻ chào hỏi, nhưng Phó Nhĩ Điệp chỉ xoa nhẹ lên chiếc lá mũm mĩm của nó rồi đi thẳng đến cửa sổ, cúi xuống quan sát tình hình bên dưới.
Khu chung cư này có tổng cộng mười hai tòa, mỗi tòa ít nhất cũng có hai, ba trăm con zombie. Trừ đi đám ở tòa số 6 và tòa số 7 đã được quét sạch, vẫn còn khoảng hai, ba nghìn con nữa.
Nhìn quanh khu dân cư, không thấy dấu hiệu của bất kỳ người sống nào. Những con zombie này, chỉ cần nghe được chút động tĩnh của con người, thì sẽ lập tức bị thu hút, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.
Phó Nhĩ Điệp nhặt một chai thủy tinh, dốc sức ném mạnh về phía cổng khu chung cư. Chai rơi xuống, vỡ choang một tiếng, nhưng lũ zombie vẫn không hề dao động, chúng chỉ chăm chăm bám theo hơi thở con người của cô, điên cuồng lao về phía tòa số 7.
Cô trầm ngâm một lát, rồi quay sang dặn dò trầu bà:
"Bốn bồn hoa xung quanh tòa nhà đều có rễ của em bám vào, nhưng hiện giờ em vẫn chưa đủ mạnh, tuyệt đối đừng để bị dẫm trúng rễ. Nhiệm vụ của em là dùng lá bọc lấy đầu bọn zombie, rồi lập tức tiết ra dịch ăn mòn, nhắm thẳng vào mắt chúng. Nếu chưa kịp xử lý hết mà lũ zombie đã tràn vào tòa nhà, cũng không sao cả. Em chỉ cần lo phụ trách lớp phòng thủ vòng ngoài, đồng thời phải bảo vệ chính mình!"
Dặn dò xong, cô nhìn sang dưa leo và cà chua, hai nhóc này có bộ rễ vươn dài tận tầng một, thân dây khá linh hoạt, thậm chí có thể tự rụng bớt một đoạn dây leo khi cần thiết.
"Hai đứa ở lại tầng một, nhiệm vụ của hai đứa là cuốn lấy chân bọn zombie, làm cho chúng vấp ngã! Cứ quấn chặt chân trái với chân phải, hoặc buộc chân của một con này với chân của một con khác đều được. Cố gắng cột thật chặt, tạo thành một mớ hỗn độn, để chúng tự làm vướng nhau mà té nhào!"
Dặn đến đây, Phó Nhĩ Điệp quay sang bồ công anh.
Trong đám thực vật này, bồ công anh có vẻ yếu ớt nhất, thân hình bé nhỏ. Nhưng không giống với những loài khác, nó phát triển từ tầng 24 xuống tận tầng một, mà không cần rễ bám vào đất, hoàn toàn dựa vào việc phát tán hạt giống theo gió.
Một bông bồ công anh có thể sinh ra hàng trăm hạt giống, mỗi lần bị gió cuốn đi thì chỉ mất một tiếng là lại mọc ra đợt mới.
Hạt giống bình thường rất khó sống sót trong môi trường ô nhiễm của mạt thế. Nhưng những hạt thừa hưởng thuộc tính đặc biệt từ mẹ cây và mang gen biến dị thì có thể tự chọn ngọn gió phù hợp để bay theo. Chúng bay đi một vòng, rồi đáp xuống tòa số 7, nơi có môi trường sinh trưởng tốt nhất, lặng lẽ bén rễ ở các góc khuất.
Ngoài ra, bồ công anh còn có thuộc tính gió, và các hạt giống của nó có thể liên kết với nhau để tạo ra hiệu ứng dây chuyền.
Từ góc nhìn của Phó Nhĩ Điệp, thì trong cả đám "bé cưng" này, bồ công anh là sinh vật duy nhất sở hữu dị năng thực sự.
"Các em có thể tận dụng gió để điều khiển hạt giống bay đến mắt, mũi, tai, họng của zombie. Trước đó, nhớ ngâm hạt vào dung dịch ăn mòn, để khi xâm nhập vào bên trong cơ thể, chúng có thể ăn mòn zombie từ bên trong. Nếu trong đợt hạt này có những hạt biến dị, thì cứ để chúng nảy mầm ngay tại chỗ, dùng xác zombie làm chất dinh dưỡng để phát triển!"
Còn lại mấy bé khác...
"Các em là lực lượng chủ chốt để đánh zombie! Trong lúc những bạn khác ngáng đường bọn chúng, nhiệm vụ của các em là dùng toàn lực, giống như lần trước, nhanh chóng bẻ gãy cổ zombie!"
Phó Nhĩ Điệp quét mắt nhìn tất cả, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn:
"Lần này không phải hai ba chục con nữa, mà là hai ba nghìn con! Không thể chơi đùa được, phải toàn lực chiến đấu thì mới bảo vệ được nhà của chúng ta!"
Cô hơi cúi mắt, khẽ thì thầm:
"Không... thực ra là bảo vệ chị mới đúng. Zombie không ăn thực vật, chúng chỉ ăn chị mà thôi. Nên làm ơn, giúp chị với!"
Nói rồi, cô chậm rãi đứng thẳng, nghiêm túc cúi đầu thật sâu trước đám thực vật nhỏ bé.
"Xin các em hãy giúp chị! Và cũng hãy bảo vệ chính mình!"
Những "bé cưng" vốn đang ngoan ngoãn lắng nghe, nay đồng loạt nhào đến, quấn quýt xung quanh cô, dán lên tay lên tóc, cọ cọ đầy thân thiết.
Người ta vẫn nói cỏ cây vô tri, không có cảm xúc.
Nhưng Phó Nhĩ Điệp lại có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm thuần khiết đến mức không nhiễm chút tạp chất nào, cùng với hơi ấm chân thành từ chúng.
Chúng đều là những đứa bé tuyệt vời nhất! Chúng cũng thực sự đang giúp cô một cách vô điều kiện!
Khi cô vừa ra lệnh xong, vòng phòng thủ ngoài cùng do trầu bà trấn giữ đã bắt đầu chạm trán với zombie.
Lúc này, lá của trầu bà có thể tùy ý thay đổi kích thước, nhỏ thì như lòng bàn tay, lớn thì to ngang lá chuối.
Nó vung một chiếc lá lên, quạt mạnh vào mặt zombie, trực tiếp tát cho con zombie xoay một vòng.
Là một thành viên xuất sắc của lớp "mẫu giáo lớn", trầu bà có khả năng học tập cực nhanh. Ban đầu, nó nghe theo lời Phó Nhĩ Điệp, cẩn thận quấn zombie lại rồi mới tiết ra dịch ăn mòn.