Thấy Tu Bồ Đề cau mày, Thanh Phong tử chậm rãi đặt một quân đen bố trí lên bàn cờ, mở miệng hỏi nói:
-Sư phó thật sự cảm thấy, những lời tối nay nói cùng ngũ sư đệ, liệu có quá một chút?
Tu Bồ Đề nghe vậy, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi bàn cờ, vươn tay bắt một quân đen đặt lên bàn, nói:
-Ngươi có biết vì sao trừ Ngộ Không mới nhập môn, nhập thất đệ tử dưới tay vi sư tổng cộng chín người, đều có sở thành, lại chỉ lưu mình ngũ sư đệ Thanh Vân tử tại trong quan?
-Đồ đệ không biết.
Tu Bồ Đề khẽ cười nhạt, đành chịu nói:
-Ngũ sư đệ của ngươi thiên tư ưu việt, lại tính tình đôn hậu thiên chấp, thiếu phần tâm cơ, thiếu chút thành phủ, mà lại mặc thủ trần quy, vạn sự theo đuổi công bình, không biết tiến thối. Lại không biết thế gian này trừ công bình, còn có rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng .
Trầm mặc nửa buổi, thở dài một hơi, Tu Bồ Đề nói tiếp:
-Cần biết tu tiên vốn là dóm ngò thiên đạo, tiên đồ hung hiểm, tuy có sở thành, nhưng tính tình như thế, nếu là ra khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động, sợ là phải bị các lối thần phật gặm đến thi cốt vô tồn.
Thanh Phong tử cúi đầu không nói, bắt lấy một quân đen, đặt lên bàn cờ.
-Mấy năm nay vi sư để hắn quản lý sự vụ trong giám, vốn là có ý lịch luyện. Tối nay xem ra, tính tình không những không được cải thiện mà càng thiên chấp sâu hơn. Đúng là thiên tính không thể sửa. Chuyện tối nay, để hắn được giáo huấn một chút cũng tốt. Ngược lại con khỉ kia, tu vị đã đạt Ngưng thần hậu kỳ, ngắn ngủn vài tháng mà thôi, thật sự hơi ngoài ý liệu của vi sư. Tư chất như thế, so với Dương Tiễn năm đó chỉ có hơn mà không có kém. Không uổng một phen kỳ vọng của lão phu đối với hắn.
Nói xong, tay vuốt tay áo, đưa quân đen đặt tới trước mặt Thanh Phong tử, chuyển mà hỏi:
-Can Khôn Tề Âm Mộc mà vi sư nhờ ngươi tìm, đã có tin tức gì chưa?
-Đồ đệ nghe nói trong tay Nam Cực tiên ông vừa khéo có một khối, liền dùng mấy hạt đan dược đổi lấy, mang đến cho sư phó đây.
Nói xong, Thanh Vân tử đưa tay vươn vào trong tay áo, hai tay nâng một khối gỗ thông thể đen nhánh, đại khái rộng khoảng ngũ chỉ, dài chừng hơn một xích đưa đến trước mặt Tu Bồ Đề.
Tiện tay nhận lấy khối gỗ đặt ở một bên, Tu Bồ Đề nói:
-Tìm đến là được, vi sư mấy năm trước từng được một khối đại mộc cắt thành chín khối, hiện nay đã dùng không còn mảnh nào. Tìm được là tốt rồi.
Nói xong, tiện tay lại đặt một quân cờ.
Thanh Vân tử vuốt tay áo, đi nước tiếp theo, hỏi:
-Đây là sư phó muốn chuẩn bị cho thập sư đệ?
Tu Bồ Đề không trả lời, chỉ là cười mị mị nói:
-Chín sư huynh đệ các ngươi đều có, hắn cũng là nhập thất đệ tử của ta, sao lại không có? Mấy năm nay, có từng nhìn thấy tam sư đệ Đan đồng tử của ngươi?
-Đồ đệ hành tẩu đất bắc, tam sư đệ du lịch đông châu, chưa từng gặp nhau, có nghe bát sư đệ nhắc qua, nói là tam sư đệ đang bận rộn rèn tạo pháp khí, tứ xứ vơ vét các loại thiên tài địa bảo. Vì sao đột nhiên nhắc chuyện này?
-Trong tương lai, chuyện trong quan không người quản lý, vi sư muốn giao cho tam sư đệ của ngươi.
-Hả?
Tay giơ quân cờ của Thanh Phong tử khẽ dừng một chút:
-Hiện nay chuyện trong quan không phải do ngũ sư đệ...
-Ngũ sư đệ của ngươi, ha ha, chuyện nghi hoặc tối nay, sợ là nhất thời hắn chưa nghĩ thông được. Không nhắc đến nữa, không nhắc đến nữa.
Tu Bồ Đề lắc đầu khoát tay nói.
Thanh Phong tử im lặng, lại đi tiếp mấy nước, mới hỏi:
-Nếu luận phẩm tính làm người, bát sư đệ Lăng Vân tử là tốt nhất, cũng thích hợp làm nhân sư nhất. Mấy tên đệ tử bất tài của ta những năm gần đây đều phó thác ở bên cạnh hắn, ngược lại tiến bộ không ít. Nếu sư phó đưa một phong thư, vô luận Lăng Vân sư đệ thân ở phương nào, tất định sẽ lập tức chạy về. Vì sao sư phó lại muốn chọn tam sư đệ Đan đồng tử? Tam sư đệ cùng ngũ sư đệ giao tình dày lắm, tính tình lại cổ quái ngang ngược, nghe nói có đệ tử dưới tay hắn bởi chịu không được tính tình quái đản mà phải trốn đi, thực không phải nhân tuyển thích hợp. Nếu do hắn chấp chưởng, chỉ sợ là sẽ ra mặt thay cho ngũ sư đệ, chuyện tối nay không dừng ở đây đâu. Trong tương lai chỉ sợ thập sư đệ Tôn Ngộ Không...
-Chỉ sợ nếm mùi đau khổ...
Tu Bồ Đề cười ha ha một tiếng, cảm thán nói: Chịu chút đau khổ trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động của ta, cũng tốt hơn tương lai ra bên ngoài bị té nhào. Huống hồ Hành giả đạo vốn là bàng chi, giống như ma công, tu dễ thành, lại hung hiểm chí cực. Vốn là công pháp thịnh hành trước Phong Thần, hiện nay thái bình thịnh thế, tai mắt Thiên Đình không chỗ không tại, nếu không có chỗ nào phóng thích lệ khí, đến cuối cùng tu hành sợ là thành dã tràng xe cát...
Ánh mắt Thanh Phong tử ly khai bàn cờ, coi chừng Tu Bồ Đề nhìn một hồi lâu, nói:
-Sư phó đối với thập sư đệ có thể nói là cực kỳ để tâm. Nhưng mà, lời ngũ sư đệ nói tối nay chưa hẳn đã sai, sư phó làm như thế, tương lai sợ rằng... Không được an bình.
Tu Bồ Đề chậm rãi đứng thẳng lên, cùng Thanh Phong tử đối mặt nói:
-An bình há là đã tốt?
-Cái này...
Tu Bồ Đề tiện tay nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, nói:
-Đạo gia tâm pháp chúng ta, thế nhân đều biết phân tứ trọng. Ngưng thần, Nạp thần, Luyện thần, Hóa thần. Lại ít người biết trên đó còn có đệ ngũ trọng, gọi là Thiên đạo. Hiện nay Đạo tổ tu Vô vi, Phật tổ tu Vô ngã. Tu tiên vốn là nghịch thiên hành sự, lại tu ra cái thuận ứng thiên mệnh. Hừ hừ, thật là buồn cười! Buồn cười a! Tu tiên cầu đạo vốn là dòm ngó thiên địa, đến cuối cùng lại toàn tu thành bộ dạng kia, tại thương sinh được ích lợi gì? Cũng chẳng trách Kim Thiền Tử nhị đệ tử Như Lai Phật Tổ muốn phát hồng nguyện phổ độ chúng sinh.
Tu Bồ Đề cười khổ, thở dài một hơi thật sâu.
Thanh Phong tử trong lòng kinh hãi, liền vội vàng hỏi:
-Sư phó thật muốn giúp hắn một tay?
Tu Bồ Đề đành chịu nói:
-Kim Thiền tử muốn đi chính là phổ độ chi đạo, siêu thoát phật đạo tự lập một môn, vi sư cùng thái thượng cùng tu từ một mạch, làm sao có bản sự kia. Chẳng qua gặp sao hay vậy, thuận nước đẩy thuyền thôi. Chỉ là đã làm nhân sư, vậy phải xứng với cái dập đầu bái lạy kia, con khỉ ý muốn nghịch chuyển thiên mệnh, đương sơ lúc mới nhập quan vi sư đã chỉ rõ đường đi cho hắn -- tu Ngộ giả đạo, tiểu có sở thành, tám trăm năm thọ chung chính tẩm. Chỉ là con khỉ kia cứ muốn tu Hành giả đạo... Chỉ sợ cũng là tâm tính mệnh số sai khiến, nhưng mà hiện tại sớm ra ba trăm năm, ngược lại khiến số mệnh thiên địa tăng thêm một chút biến số.
Nói xong, Tu Bồ Đề nhặt lên một quân trắng.
-Cạch!
Đặt xong, liền ngửa đầu khẽ vuốt râu dài, mi mục mang cười.
Thanh Phong tử mở to hai mắt nhìn chăm chăm bàn cờ hồi lâu, rồi chắp tay thán nói:
-Đến cùng vẫn không bằng sư phó a.
Tu Bồ Đề nhẹ giọng cười:
-Ngộ giả đạo tuy không cường hãn bằng Hành giả đạo, lại ít có chiết tổn, đa số thọ chung chính tẩm. Quy kết mà ra, nguyên nhân ở một chữ Tính. Giống như bàn cờ này, cần được suy diễn tính trước, mới là trí thắng chi đạo. Trong thiên hạ người tối thiện đạo này, phải kể đến Đạo tổ Thái Thượng Lão Quân.
-Sư phó cách thiên đạo bất quá cũng chỉ một bước mà thôi? Luận chữ Tính này, sư phó chưa hẳn đã thua thái thượng mới phải.
Thanh Phong tử khen nói.
-Sai một ly đi ngàn dặm.
Tu Bồ Đề nhè nhẹ khoát tay, nâng người dậy bước tới trước cửa sổ, xa xa nhìn lưu vân lãng đãng dưới ánh trăng phía chân trời, cười nói:
-Thái thượng sớm đã tu thành thiên đạo Vô vi, cao cư Đâu Suất Cung trên tam thập tam trọng thiên, tuy chỉ chưởng giáo sự không để ý chính sự, nhưng trong thiên hạ này bao nhiêu chuyện có thể trốn qua hai mắt hắn, ta làm sao mà so được? Chỉ là, chuyện Tôn Ngộ Không hạ sơn tầm đạo sớm ba trăm năm, không biết hắn còn có thể tính ra được hay không.
Lời vừa nói ra, một đạo phích lịch vạch phá thiên tế, chiếu ra nét mặt già nua của Tu Bồ Đề.
-Phong vân sậu vũ thời, thiên địa tái tạo nhật (Sau cơn mưa rào cũng là lúc trời đất tái tạo) a. Ha ha ha ha.
Tiếng cười sảng lãng vang vọng tại trong gió.
Thanh Phong tử vái người thật sâu...
Trên cửu trọng thiên, Thái Thượng Lão Quân mở choàng mắt, khẽ nhíu lông mày, mười ngón nguyên bản đang buông lỏng chợt đâm sâu vào da thịt.
Một giọt máu tươi từ khóe miệng chậm rãi thấm ra.
Tử y đạo đồng vội vàng bước lên hỏi:
-Sư phó cớ gì như thế?
-Két!
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Thái Thượng Lão Quân chậm rãi quay đầu, mở to hai mắt, kinh khủng nhìn lên.
Mặt đá đen nhánh lăng không trôi nổi phóng xạ ra vô số ảo ảnh văn tự ở trước mặt đã xuất hiện một đạo vết rách rất khó nhận ra.
Khóe mắt đầy nếp nhăn của thái thượng nheo thành một kẽ hở, ngập ngừng nói:
-Thiên đạo chợt rạn nứt, là ai có được bản sự này?...
Trong cuồng phong mưa rào, Tu Bồ Đề đón gió mà đứng, mặt nở nụ cười.