Nước trong bồn tắm vẫn sôi trào như cũ, nhiệt khí cuồn cuộn xung thiên mà lên, từ xa xa nhìn lại, giống như một đạo khói bếp bay thẳng lên trời.
Trên lầu các nơi xa, Đan Đồng tử cùng Thanh Vân tử sóng vai mà đứng, từ xa trông vào hầu tử đang giãy giụa tu hành trong bồn nước thuốc.
Thanh Vân tử hít sâu một hơi, có vẻ nghi ngờ nói
-Cánh nhiên còn bỏ thêm Lang Nha thảo, mùi nặng thế này, hàm lượng không ít a. Trong Kỳ Lân giác từ lúc nào thì có Lang Nha thảo?
-Lang Nha thảo là cái gì?
Đan Đồng tử ở một bên mặt không biểu tình hỏi.
-Là một loại thảo dược tính nóng, chỉ có trên núi tuyết quanh năm tuyết đọng mới có thể sinh trưởng, số lượng không tính ít, nhưng hình dạng tương tự với cỏ tạp bình thường, rất khó để nhận biết. Qua công đoạn xử lý đặc thù, nó sẽ có công hiệu tương tự như thuốc kích thích, nhưng... Dùng nhiều sẽ xảy ra chuyện.
Thanh Vân tử ngập ngừng nói:
-Trước kia ta đã từng hái qua một ít để làm nghiên cứu, có điều dược tính quá khó khống chế, còn có tác dụng phụ, cuối cùng mới vứt bỏ. Hắn dùng nhiều như vậy không vấn đề gì chứ?
Nói rồi Thanh Vân tử quét mắt nhìn về hướng Tiềm Tâm điện phương xa, nơi Tu Bồ Đề đang tu hành.
Nếu như có vấn đề, hắn chắc sẽ đi ra nhắc nhở. Thanh Vân tử nghĩ thầm.
-Sử dụng thuốc kích thích tính nóng?
Trên mặt Đan Đồng tử phù hiện nụ cười khinh miệt, hừ lạnh một tiếng nói:
-Dùng phương thức đột phá thế này đúng là không thể tưởng tượng, đừng để đến sau cùng có bất trắc gì buộc chúng ta phải ra tay thu dọn.
-Theo ta thấy, không đến nỗi sẽ có bất trắc. Ngọc Đỉnh chân nhân kia tuy tu vị bình bình, nhưng rốt cuộc từng dạy ra được nhất đẳng chiến tướng như Dương Tiễn. Là đứa quái vật trong những kẻ tu Hành giả đạo trong thiên hạ. Dương Thiền lại là muội muội Dương nhị lang, đồng dạng từng học nghề từ Ngọc Đỉnh, có thông hiểu phương thức tu hành của Dương Tiễn thì cũng không có gì là lạ.
Đan Đồng tử bĩu môi nhìn Thanh Vân tử một cái, xoay người đi vào trong buồng, để lại Thanh Vân tử một mình tiếp tục đứng bên lan can lầu các nhìn ra nơi xa...
Lăng Yến lý, dư huy trời chiều nhuộm vàng cảnh vật nơi đây, hai ba tên đạo đồ bận rộn đưa thức ăn tới các nơi trong giám, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát ba người trên bãi đất trống.
Phong Linh tựa ở bên người Dương Thiền, nhìn chăm chăm hầu tử đang giãy giụa thống khổ trong bồn tắm, đè nén lại tâm thần có phần hoảng loạn, nhớ lại câu nói vừa nãy của Dương Thiền, sau một hồi do dự rất lâu, hỏi:
-Có thể nói cho ta biết, sẽ xảy ra chuyện gì không?
Gió nhẹ phớt qua gò má, Dương Thiền khẽ cười, hỏi ngược lại:
-Làm sao? Còn muốn ăn thêm một lần Khoát Linh đan? Thứ đó là cấm dược, ăn một lần tổn thất ba năm tu vị. Nếu là ở Côn Luân sơn, tặng Khoát Linh đan cho đệ tử người khác, e là đã dẫn lên ẩu đả rồi. Bằng niên kỷ này của ngươi, có mấy năm tu vị để tổn thất nữa đây?
Phong Linh cúi đầu.
Nàng muốn làm gì đó cho hầu tử, lại chẳng làm được cái gì.
-Đủ rồi.
Dương Thiền hít một hơi thật sâu, thở dài nói:
-Ngươi đã làm rất nhiều cho hắn rồi, không có ngươi, ta nghĩ hắn đừng hòng sống nổi trong giám. Hiện tại đối với hắn mà nói, ngươi đừng làm gì cả mới là sự trợ giúp tốt nhất.
Tiện tay lấy ra một bình thuốc, bật nắp ra, cầm một viên dược hoàn tán phát ra khí lạnh nhàn nhạt đưa đến trước mặt Phong Linh, Dương Thiền nhẹ giọng nói:
-Ăn đi, đây là linh dược do ta đặc chế, có thể giảm thấp thương hại từ Khoát Linh đan. Tốt xấu cũng nên chiếu cố lấy bản thân. Liệu ngươi đã từng nghĩ qua, nếu ngươi cứ tiếp tục giậm chân tại chỗ, tu vị không tăng trưởng, thọ mệnh tất nhiên cũng sẽ không dài. Đến lúc đó, còn làm sao thủ ở bên người dã hầu tử này? Đừng quá ngu.
Phong Linh coi chừng nhìn viên dược hoàn kia hồi lâu, lặng lẽ nói một câu:
-Tạ tạ.
Vươn tay nhận lấy dược hoàn, đưa lên miệng.
Trên chạc cây nơi xa, một con hùng ưng có một dải lông vàng khảm giữa bộ lông đen, trên trán hung ác có một dải lông màu trắng nhìn chăm chăm Dương Thiền hồi lâu, cuối cùng vẫy cánh bay về hướng đông, bỏ lại chạc cây đung đưa.
Dương Thiền dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn nhánh cây đung đưa kia một cái, thở dài nói:
-Cuối cùng thứ chướng mắt kia cũng đi.
-Cái gì?
Phong Linh quay đầu lại, không hiểu là chuyện gì, hỏi.
-Không có gì, ta tự mình lẩm bẩm thôi.
Dương Thiền vuốt vuốt mát tóc, nhàn nhạt cười, nói:
-Phong Linh, ngươi có từng nghĩ qua, tương lai ngươi tu thành muốn làm cái gì?
Phong Linh lắc lắc đầu.
Nàng đã từng hỏi qua hầu tử vấn đề tương tự, nhưng chính trong lòng nàng lại không có đáp án.
-Ta cũng không biết, bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, liền đã ở trong giám này, mọi thứ đều đã tự nhiên như vậy. Tu tiên đối với ta mà nói giống như hít thở, ăn uống. Có đôi lúc ta cũng nghĩ, có lẽ ta tồn tại chính là vì tu tiên. Còn tu tiên là vì cái gì, tu thành lại muốn làm cái gì...
Phong Linh không nói thêm.
Cuộc sống của nàng thật giống như không có màu sắc gì tươi mới, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Ăn cơm, đi ngủ, tu hành, đả tọa, tụng đọc kinh thư.
Từ lúc hầu tử tới trong giám, liền bỗng chốc choán đầy thế giới trống rỗng của nàng. Loại cảm giác ấy, thật sự rất kỳ diệu.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cười ngây ngốc.
Dương Thiền cuộn cong mình lại, tựa cằm trên đầu gối, nghiêng mặt sang coi chừng Phong Linh nhìn hồi lâu, nhìn khiến cho Phong Linh hơi ngượng ngùng.
Nửa buổi, nàng mới hỏi:
-Ngươi không biết phụ mẫu mình là ai?
Phong Linh lắc lắc đầu, trong mắt có phần mê mang.
Đối với nàng mà nói, cái khái niệm này xa lạ dị thường, sư phó chưa từng nói qua, nàng cũng chưa từng muốn đi tham cứu. Có lẽ nàng cũng như hầu tử, là từ trong tảng đá bật ra.
Ở trong thế giới của nàng, luôn luôn chỉ có sư tôn sư phó, sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội. Ừ, còn có một con khỉ.
Nhìn bộ dạng mê mang của Phong Linh, Dương Thiền nhàn nhạt cười, nói:
-Ta đang nghĩ, phụ mẫu phải thế nào mới có thể sinh ra được người con gái như ngươi. Song đồng như phỉ thúy, lớn lên nhất định là nghiêng nước nghiêng thành. Là di truyền, còn là có gì sâu xa?
Mặt Phong Linh đỏ lên, vội vàng cúi thấp đầu.
Trời chiều chậm rãi buông xuống, vào đêm, trong bụi cỏ nơi xa chợt xuất hiện mấy người.
Mấy tên đạo đồ này tự phát chạy tới xem rốt cuộc là chuyện gì.
Nhiệt khí thăng lên trời hồi chiều giống như một đạo khói bếp, đứng ở bất kỳ chỗ nào trong đạo quan đều có thể dễ dàng thấy được. Đạo đồ phòng bếp cũng đã sớm đem tin tức nơi này truyền khắp từng ngóc ngách trong đạo quan.
Hiện tại tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều đang quan chú nơi này, chỉ là không phải ai cũng đều dám tới.
Rốt cuộc chuyện mấy ngày trước còn rành rành trong mắt mọi người. Không có tất yếu, ai dám cược lên tính mạng đi chọc, ai cũng chẳng muốn trải nghiệm chuyện đó thêm một lần nào nữa.
Trời chiều cuối cùng tan hết dư huy, màn đêm hàng lâm.
Đợi đến giờ tỵ một khắc, hầu tử một mực ngâm tẩm trong nước thuốc đột nhiên có dị động, thần tình thống khổ hiện lên rõ nét trên mặt.
Phong Linh vội vàng đứng dậy, nhìn ra xa xa:
-Hắn làm sao vậy?
Nói rồi liền muốn chạy tới, lại bị Dương Thiền giữ lại.
-Đừng sang đó.
-Hắn... Hắn làm sao thế?
-Hắn sắp đột phá, đây là dấu hiệu thông đạo ngoại phóng linh lực sắp sửa bóc mở. Bây giờ đừng sang đó, như quả dừng lại lúc này, công sức trước kia liền vứt hết.
Phong Linh nghe Dương Thiền nói vậy đành phải chậm rãi ngồi xuống, lông mày nhíu chặt, khẩn trương cắn môi, tay nhỏ nắm lấy phất trần, mắt đăm đăm nhìn hầu tử.
Thần tình căng thẳng giống như người đang tu luyện trong bồn là nàng vậy.
Sau thời gian ngắn ngủn chừng ba trụ hương, một đạo kình khí toát ra từ lòng bàn tay hầu tử, nháy mắt đã xông mở một đạo thông đạo.
Vẫn là hấp thu linh khí, vẫn là ngoại phóng linh lực, nhưng linh lực trong thể nội đã không cuộn trào như trước. Linh lực tích ứ không còn thấm ra ngoài thông qua từng ngóc ngách trên khắp cơ thể, mà chỉnh tề phóng ra ngoài qua thông đạo vô hình mới được bóc mở.
Đây tuyệt đối là trí mạng.
Không tiếp tục đều đặn phóng ra qua da thịt trên người, đồng nghĩa với quá trình vốn đang không ngừng tuần hoàn bị đình chỉ.
Lập tức, thân thể mất đi phòng hộ đã có trước kia, nước thuốc sôi nóng được dịp tiếp xúc với làn da ở cự ly gần và thời gian dài, nhiệt lượng không ngừng xâm nhập thân thể!
Một khắc trước hầu tử còn đang đắm chìm trong tu hành, bỗng chốc bị kéo khỏi trạng thái ban đầu, chợt mở to tròng mắt, điên cuồng kêu rên.
Tiếng kêu tê tâm liệt phế kia vô cùng khủng bố, vang vọng cả thảy đạo quan, mỗi người có mặt gần hiện trường đều ngơ ngác.
Hầu tử chợt nhảy lên, nhảy ra bồn tắm ngã vật xuống đất, khò khè thở dốc.
Da thịt trên khuôn mặt và lòng bàn tay bị ninh đến đỏ bừng, nước thuốc trên người thuận theo lông tóc ướt đẫm nhỏ giọt xuống đất.
-Hầu tử!
Phong Linh nhoài người muốn chạy về hướng hầu tử, lại bị Dương Thiền kéo trở về.
Nàng chậm rãi lắc lắc đầu, nói với Phong Linh:
-Đừng sang đó. Hắn không sao cả, tu vị đã đột phá, bây giờ hắn đã thực sự đột phá Nạp thần cảnh.
-Thế vì sao...
Phong Linh quay đầu lại, thoáng chốc ngây dại.
Lại là tiếng kêu rên điên cuồng.
Nơi xa, hầu tử vẫn chưa có vẻ gì là khôi phục, đang ôm lấy đầu mình lăn lộn dưới đất, quay cuồng thống khổ, răng nanh nhe ra hung tợn!
Rõ ràng lúc này hắn đang phải chịu đựng đau đớn mà trước kia chưa bao giờ gặp phải.
Trong cơn vô thức, hầu tử đá lên thùng gỗ cạnh bên, gần gần chỉ bằng một cước liền khiến thùng gỗ đổ sụp, nước thuốc đổ nghiêng xuống, ướt đẫm cả phiến đất trống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đạo đồ trốn tránh trong bụi cỏ không khỏi giật mình, hồn phách đứa nào cũng sững sờ, há hốc mồm -- lực đạo gì thế này! Cư nhiên chỉ một cước liền đá tan tành bồn gỗ dày như vậy!
Đây là thực lực chỉ đạo đồ Nạp thần cảnh mới có được?
-Đây là chuyện gì!
Phong Linh chất vấn.
Dương Thiền lại bình thản vuốt vuốt tóc, như không có việc gì, khẽ cười nhạt, nói:
-Hành giả đạo, tu hành đột phá, lệ khí bạo phát.
-Lệ khí?
Phong Linh hãi nhiên.
-Các ngươi cho rằng Hành giả đạo là cái gì? Hành giả đạo chính là ma công, chính là giết chóc chi đạo. Trong thời gian ngắn tu thành pháp thuật thông thiên, vài chục năm đã làm thành chuyện mà người khác phải mất hơn ngàn năm mới có thể đạt thành, thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Ngưng thị nhìn hầu tử giãy giụa thống khổ nơi xa, mặt Dương Thiền lạnh tanh, hờ hững nói:
-Hôm nay ta muốn cho hắn biết, Hành giả đạo thực sự là cái gì.
Một câu nói sơ sài, rơi vào trong tai Phong Linh, lại giống như sét đáng ngang trời!