Chương 45: Sau phong ba

Đại Bát Hầu

Ba Ba Không Phải Rùa 15-03-2023 01:35:30

Kế sau ngày hầu tử đại náo Tàng kinh các, tựa hồ hết thảy trong đạo quan đều quay về vẻ an tĩnh thường ngày. Ánh sáng rực rỡ thấu qua khe hở trên cửa sổ, vẩy xuống mặt đất từng điểm long lanh. Đan Đồng tử nghiêng người, dùng tay dính một chút dược cao, bôi quét lên vết thương trên vai, tay còn lại chăm chú sao chép kinh văn, thỉnh thoảng chấm chút mực. -Lão đầu tử, cư nhiên dùng nghiên mực đánh ta Ai. Trước kia chỉ thấy qua hắn dùng thứ đó nện bát sư đệ. Thanh Vân tử ngồi một bên, dùng bình giã thuốc, lại cầm bàn chải chà từng điểm thuốc bột bên trong lên tấm vải mỏng đắp trên thẻ tre, chậm rì rì nói: -Bình sinh sư phó hận nhất là đồng môn tương tàn, ngươi làm thế không phải phạm vào đại kị ư? -Ta! Đan Đồng tử nhất thời cứng họng, bĩu bĩu môi, thở dài nói: -Khi đó không phải là ta tức gấp ư, toàn là do Dương Thiền kia khiêu khích. Ngươi nói xem, ta thật có khả năng giết hầu tử kia? -Ta thấy có khả năng. Thanh Vân tử trêu chọc đẩy hắn một cái, lại tiếp tục công việc trong tay. Đan Đồng tử tức tối trừng ngược lại, thấy hắn nghiền hết đợt thuốc này lại nghiền tiếp một đợt thuốc khác. -Này, không đến nỗi chứ? Chút thương thế này của ta cần gì dùng nhiều thuốc như vậy? -Ai nói là làm cho ngươi? Ta làm cho Tôn hầu tử. -Gì? Ngươi không bị sao chứ? Đan Đồng tử bỗng bật dậy, hỏi: -Ngươi làm cho hắn? Người tốt đều khiến ngươi làm, ra chuyện thì toàn là ta, ngươi cũng không nghĩ lại xem là ai biến ta thành dạng này? Cũng không nghĩ xem là ai giải hận giúp ngươi? -Đừng kéo ta vào. Tâm kết của ta sớm đã vượt qua, ngươi nói thế là vu oan. -Vu oan? Đan Đồng tử yên lặng, suy nghĩ một chút, lại bật cười: -Lần này đầu óc xơ cứng của ngươi cũng linh hoạt thật đấy. Thanh Vân tử cũng khẽ cười: -Ngươi đều rơi vào rồi, ta mà còn vướng trong đó thì coi sao được. Sư phó không quản sự, trong giám này cũng phải có người hiểu chuyện chứ? Kỳ thực Nghĩ thông rồi nhìn lại thấy chuyện có gì đâu. Nhìn bộ dạng thoải mái ung dung của Thanh Vân tử, Đan Đồng tử cảm thấy một chút an ủi, gối tay nằm xuống đất, nhìn lên tấm lót trần hồi lâu, nói: -Kỳ thực, tối qua là ta đã thua. Hắn thật bức đến ta phải dùng hai tay, không chỉ thế, ngay cả chân cũng dùng. Thật là con khỉ điên, không muốn mạng a, chưa bao giờ thấy qua đứa nào như thế. Ngươi nói nếu ta cũng liều mạng như hắn, có phải Dương Tiễn cũng không phải là đối thủ của ta? -Giờ ngươi mới biết mình thua? Thiếu chút cả kiếm cũng dùng tới rồi. Thanh Vân tử ở một bên sâu kín nói. -Sách, ngươi không thể giữ lại cho ta chút mặt mũi được à? Ta đã chủ động thừa nhận ngươi còn bỏ đá xuống giếng? Lúc này Đan Đồng tử nộ mục trừng sang. Thanh Vân tử lại làm như không thấy, nghiêng người bắt đầu phối dược. -Quên đi, chuyện đã qua rồi. Đấu khí với sư đệ, vốn đã là chuyện mất mặt. Nếu không phải nể tình ngươi nhiều năm giúp ta dã khí luyện đan như vậy, ta cần gì giúp ngươi giải cơn uất ức này, đến cuối cùng khiến chính ta đều mặt xám mày tro. Còn chọc tức sư phó, ai Đang thở dài, đột nhiên thần tình trên mặt hơi biến, nhìn hướng Thanh Vân tử. Mà Thanh Vân tử cũng chậm rãi ngẩng đầu lên: -Có người đến. Không lâu sau, cửa trên hành lanh lầu các bị đẩy ra, một gia hỏa thân mặc đạo bào màu đỏ mỉm cười lách mình vào, chắp tay nói: -Chào hai vị sư huynh. Lúc này Đan Đồng tử chán ghét lườm hắn một cái, nghiêng người đi không nhìn hắn. Thanh Vân tử lại thả xuống công việc trên tay, cười cười nói: -Lăng Vân a. Không phải ngươi mới đi ư? Sao lại quay về rồi? Lăng Vân tử đẩy nhẹ lưng Đan Đồng tử một cái, cười hì hì nói: -Không phải ta mới thu Dương Thiền làm đồ đệ ư? Vốn là qua mấy ngày phải trở về mang nàng cùng đi gặp Ngọc Đỉnh một lần, tuy tu tiên thu đồ đệ bái sư toàn bằng tự nguyện, nhưng nói đến cùng thì cũng là cướp đồ đệ của người ta. Sư phó dặn dò, phải tranh thủ lên cửa vái một xá. Thanh Vân tử "À" một tiếng, gật gật đầu. Nhưng Lăng Vân tử lại bỗng nhíu mày, đăm đăm nhìn hắn, nhìn khiến cho Thanh Vân tử rất là không thoải mái. -Thanh Vân sư huynh, ngươi không hỏi cái gì ư? -Hỏi cái gì? Thanh Vân tử bị hắn nói như vậy, hơi ngẩn người. -Ngươi không hỏi xem, nếu là qua mấy ngày, vì sao lại đột nhiên trở về sớm như vậy? Lời này vừa nói ra, Đan Đồng tử ngồi một bên đã cắn răng ken két, Thanh Vân tử lại vẫn cứ cái hiểu cái không thật thà hỏi: -Thế, vì sao ngươi lại đề tiền trở về? Vừa nghe Thanh Vân tử thật hỏi như vậy, Lăng Vân tử mới làm bộ thần sắc ngưng trọng, chăm chú nói: -Vốn là thế, mấy ngày nay chuyện trên tay ta cũng đặc biệt bận rộn, tính tính ngày, thật là một khắc đều không thể để lỡ được. Chỉ là đêm qua đột nhiên nghe nói Đan Đồng sư huynh gặp chuyện, bởi thế, ta đặc biệt Không đợi hắn nói xong, Đan Đồng tử đã xoay người sang quát to: -Ngươi có hết hay không, muốn cười nhạo ta thì cứ nói thẳng! Nói nhảm nhiều như vậy làm phải? -Ai nha! Đan Đồng sư huynh! Lăng Vân tử ra vẻ chấn kinh, dùng tay sờ lên cằm không có lấy một sợi râu của mình, tử tế quan sát thương thế trên người Đan Đồng tử, vẻ mặt thương tiếc nói: -Ai nha ai nha! Thật là gây nghiệt a! Sách sách sách sách, đây là do Ngộ Không sư đệ gây ra? Ngươi đừng sợ! Chốc nữa ta sẽ giúp ngươi dạy hắn! -Ngươi! Đan Đồng tử tức đến điên người, tiện tay nắm lấy thẻ tre dùng để quét thuốc của Thanh Vân tử quăng về hướng Đan Đồng tử: -Con mẹ nó, hôm nay ta nhất định phải đánh cho ngay cả sư phụ đều nhận không ra ngươi! Lách mình tránh qua thẻ tre Đan Đồng tử quăng tới, mắt thấy đối phương vươn tay muốn rút kiếm, Lăng Vân tử vội vàng xoay người chạy ra cửa, một bước đạp lên lan can, bay lên xa xa, quay đầu cao giọng kêu nói: -Sư huynh phải tĩnh dưỡng cho tốt a, sau này sư đệ ta sẽ trở lại thăm ngươi. Trên hành lang Đan Đồng tử khua múa thanh kiếm trong tay, mắng: -Thằng khốn, có bao xa cút bao xa! Đừngbao giờ tới đây! Nhìn thân ảnh Lăng Vân tử đi xa, Thanh Vân tử thở dài một hơi, cười nói: - Lăng Vân sư đệ vẫn cứ như xưa a. Chín người sư huynh đệ chúng ta, sợ là riêng mình Lăng Vân sư đệ là sống khoái hoạt nhất. Đan Đồng tử thu kiếm vào vỏ, ngồi xếp bằng, căm hận thóa mạ nói: -Cả ngày ở chung cùng một đám yêu tinh, khoái hoạt đến mấy cũng thế mà thôi. Suốt ngày không tim không phổi. Thanh Vân tử nói: -Có tim có phổi đích cũng chưa hẳn là chuyện tốt, ta nhỏ hơn ngươi bốn trăm tuổi, mà nhìn qua còn già hơn ngươi. Nói xong, đành chịu lắc lắc đầu. Chế xong chỗ thuốc trong tay, đóng gói cẩn thận, Thanh Vân tử lại kéo dài giọng, hô lớn một câu: -Hư Tiến --! Lát sau, cửa phòng đẩy ra, Hư Tiến cung kính quỳ xuống: -Sư phó có gì sai bảo. Thanh Vân tử chỉ chỉ gói thuốc, nói: -Ngươi đưa cho Tôn sư thúc, mỗi ngày ba lần, uống hay bôi bên trong đều viết rõ ràng. Hư Tiến nhất thời kinh ngạc, xác nhận mình không nghe lầm, mới vươn tay cầm lấy gói thuốc, khép cửa phòng lại, xoay người rời đi. Trầm mặc hồi lâu, Đan Đồng tử chậm rì rì hỏi: -Ngươi đây là muốn khôi phục quan hệ? Thấy Thanh Vân tử không nói chuyện, Đan Đồng tử lại miễn cưỡng nói: -Kỳ thực những lời ngươi nói lúc đầu không hề sai, với loại tính cách như hầu tử, tu Hành giả đạo, tương lai tất định gây chuyện. Hơn nữa ta thấy tư chất hắn vô cùng cao, cao đến không thể tưởng tượng. Qua mấy lần dày vò này, ta càng cảm thấy ngươi nói không sai. Loại người ấy, ai cũng đừng nên dính vào. -Đến cùng vẫn là sư huynh đệ, không cần phải nháo đến quá cương. Những chuyện rắc rối trong tương lai, chắc tự sư phó đã có suy nghĩ riêng, ta cũng quản không nổi. Nói rồi lại đi ra hàng lang, dặn dò Hư Tiến mới ra khỏi cửa lớn dưới lầu: -Cứ nói là Đan Đồng sư thúc đưa. Hư Tiến do dự một chút, gật đầu trả lời: -Vâng! -Cút! Đan Đồng tử vội vàng từ trong nhà chạy ra, chỉ vào Hư Tiến quát to: -Nếu ngươi dám nói là ta đưa, để xem trở về ta có mổ ngươi không! Nhất thời Hư Tiến không biết làm sao, đành phải dùng ánh mắt cầu trợ nhìn về hướng Thanh Vân tử. -Được rồi được rồi, cứ nói là ta đưa. Thanh Vân tử cười cười, đành chịu. Nghe được câu nói này, Hư Tiến mới cung kính vái chào hai người, xoay người mà đi. -Không phải đã nghĩ thông rồi ư? Thanh Vân tử ngắm Đan Đồng tử một cái, hỏi. -Nếu ta muốn đưa, tự ta sẽ đưa, không cần ngươi nhiều chuyện! Vừa nói Đan Đồng tử vừa tức tối đi vào trong phòng: -Bây giờ mà đi đưa thuốc khác gì tới cửa xin lỗi, ta còn chưa mất mặt như vậy! Hoàng hôn, Lăng Yến lý, hầu tử nằm ngửa trên giường, tựa hồ còn hãm sâu trong trạng thái hôn mê. Nhưng mà, cho dù là hôn mê, cơ thịt trên người lại vẫn căng cứng, không có chút nào buông lỏng. Hô hấp vẫn gấp rút như cũ, đôi mắt gắt gao nhắm lại, thần tình thống khổ, giống như đang chìm trong ác mộng. -Hầu tử Tôn sư thúc thương thế sao rồi? Phong Linh quan thiết hỏi. Tu Bồ Đề ngồi ngay ngắn bên giường, vươn tay bắt mạch cho hầu tử: -Thương thế của hắn đã được vi sư giúp ổn định lại, sau này dùng thuốc mà Thanh Vân đưa sang, một ngày ba lần, chỉ mấy ngày liền có thể khôi phục. Có điều lệ khí vẫn chưa trừ. Nghe được lời này của Tu Bồ Đề, tâm tình Phong Linh mới sơ sơ ổn định một chút. Đối với thượng cổ đại tiên như Tu Bồ Đề mà nói, cho dù khởi tử hồi sinh cũng không phải là việc gì khó. Nhưng muốn bằng không tiêu trừ lệ khí, lại không phải là chuyện dễ dàng. Quay người, ánh mắt Tu Bồ Đề trực tiếp quét qua trên người Dương Thiền, không dừng lại chút nào, chuyển sang nhìn Phong Linh, nói: -Một lát vi sư để Vu Nghĩa đưa một bộ xiềng xích sang đây. -Xiềng xích? Tu Bồ Đề vươn tay cầm ra một khối vải trắng, lau đi vết bẩn trên tay, nhìn chăm chăm hầu tử đang chìm trong hôn mê, nói: -Rất nhanh hắn sẽ tỉnh lại, chỉ là lệ khí chưa trừ, nếu không quản, sợ là xảy ra chuyện. Tạm thời trói hắn lại, để vi sư nghĩ cách giải quyết. -Tạ sư tôn. Phong Linh vội vàng chắp tay. Đợi sau khi Tu Bồ Đề rời đi, Dương Thiền tại mở miệng, tỏ vẻ không đáng nói: -Trừ lệ khí, giết chóc là được rồi, cần gì phải tìm cách? Phong Linh không đáp lời, đi qua cẩn thận chỉnh lý chăn đệm cho hầu tử, đôi tay nhỏ vỗ về lên khuôn mặt thô ráp của hầu tử, trong thần sắc toàn là âu lo. -Hey, không phải đã nói hắn không việc gì ư? Có Tu Bồ Đề ở đây, lo lắng cái gì nữa? Dương Thiền sấp đầu lên giường, nói. Phong Linh quay người lại trừng nàng một cái, trên mặt hiếm khi treo lên vẻ giận dữ. -Đều là do ngươi hại hầu tử thành dạng này! -Không có ta khích cho Đan Đồng tử rút kiếm, ngươi nghĩ Tu Bồ Đề sẽ ra ngoài cứu trường ư? Đến lúc đó dã hầu tử này đã bị đánh cho một trận nên hồn rồi. -Đó cũng là do ngươi hại! Phong Linh kêu nói: -Nếu không phải ngươi, hầu tử làm sao sẽ đối đầu với Đan Đồng sư thúc! Đều là ngươi! Đều là ngươi! -Hừ! Dương Thiền khẽ cắn môi, giận nói: -Lúc ta chưa tới hầu tử đã chọc Thanh Vân tử rồi, làm sao lại thành ta hại bọn họ đối đầu? Lười nhác tranh cãi với nha đầu ngươi! Nói xong, nàng xoay người liền đi. Đợi đến đêm khuya, nàng mới quay về đạo quan, trong tay bắt lấy hai con tiểu yêu không chút sức lực phản kháng.