Chỉ thấy Dương Tiễn cung kính khom người chắp tay nói:
-Lăng Vân huynh, Dương Tiễn bồi tội thay xá muội. Xá muội không hiểu chuyện, còn mong đừng để trong lòng.
-Đừng đừng!
Lăng Vân tử vội vàng đi qua đỡ tay Dương Tiễn, lại quay đầu nhìn căn nhà gỗ của Dương Thiền một cái.
Thấu qua khe hở trên cửa sổ, có thể nhìn thấy Dương Thiền vừa vặn châm đèn dầu lên.
Hé nhấp miệng, Lăng Vân tử nhẹ giọng cười nói:
-Không có gì đâu, ta bị người ta quát tới quát lui quen rồi. Đều trách ta bình thường quá không đứng đắn, không liên quan đến nàng, không liên quan đến nàng.
-Xá muội từ nhỏ đã không có cha mẹ, người làm anh như ta lại một mực yêu chiều, mới dưỡng thành tính cách như bây giờ. Đều là Dương Tiễn sai, còn mong Lăng Vân huynh đừng so đo.
Nói xong lại chuẩn bị khom người chắp tay, Lăng Vân tử vội ngăn cản.
-Đừng như vậy, ngươi đừng cứ mãi nghiêm túc như vậy, ta sợ ngay cả bằng hữu đều làm không được.
Vỗ vỗ giáp trên ngực Dương Tiễn, Lăng Vân tử đi tới ghế đá nơi không xa.
Dương Tiễn cũng chậm rãi đi theo, hai người lần lượt ngồi xuống.
Lăng Vân tử chỉ vào khuôn mặt phảng phất cả vạn năm đều bị phủ một tầng băng sương của Dương Tiễn, hỏi:
-Đều biết cả rồi?
-Ừ!
Dương Tiễn khẽ gật đầu:
-Sau khi xá muội đến chỗ này, ta một mực phái Ngạo Thiên ưng đi theo, biết thì có biết, nhưng mà phát hiện quá muộn. Rốt cuộc Nói tới dược lý, ta không bằng được xá muội. Dương Tiễn chỉ là một mãng phu, hiểu mỗi xung phong hãm trận.
-Ngươi còn mãng phu?
Lăng Vân tử đành chịu lắc đầu than thở nói:
-Ngươi chính là chiến tướng, cũng là nho tướng. Loại người ta không thích nhất chính là người như ngươi, khắp người đều là ưu điểm, pháp lực thông thiên, ôn văn nhã nhặn, khiêm hư anh tuấn. Ngay cả muội muội đều xinh đẹp hơn người khác. Có đôi lúc ta nghĩ, trên cái thế giới này làm sao lại có loại người như người, khiến loại toàn thân là khuyết điểm như chúng ta sống thế nào?
Nói đến đây, Dương Tiễn lập tức nhìn sang Lăng Vân tử, nhất thời khó xử, không biết nên nói gì cho phải.
Lăng Vân tử lười nhác dùng ngón út móc móc lỗ tai, nhìn hắn một cái, quái tiếu nói:
-Đùa thôi, đừng để trong lòng. Chuyện muội muội ngươi người sư phụ như ta tự trách bản thân còn không kịp, làm sao sẽ trách ngươi.
Dương Tiễn lại khẽ cúi đầu khom người nói:
-Xá muội gây thêm phiền hà cho đạo quan. Dương Tiễn thân phận đặc thù, thực không thích hợp trường kỳ lui tới giữa đạo quan cùng Quán Giang khẩu. Hay là ngươi xem xem có nên đưa cho Tu Bồ Đề tổ sư một chút
-Ai, đừng.. nói nữa, đừng nói thêm gì nữa.
Lăng Vân tử lườm một cái, vỗ vỗ bả vai Dương Tiễn, nói:
-Nói nữa là cả bằng hữu cũng không làm được đâu. Tà Nguyệt Tam Tinh Động chúng ta, đồ đệ gây phiền hà cho sư phó, đó là thiên kinh địa nghĩa. Ta cũng thường gây chuyện liên lụy tới sư phó, nếu muội muội ngươi đã theo ta, đồ đệ giống sư phó thì có gì là lạ. Lần trước lão đầu tử dùng trấn giấy nện ta, cùng lắm là lần sau đổi thành nghiên mực, cái đó Lăng Vân tử ta còn chịu đựng được.
Nói xong, chính hắn liền bật cười ha hả.
Khóe miệng Dương Tiễn khe khẽ nhếch lên, nhưng không cười đi ra.
-Bây giờ điều ta lo lắng là nàng cùng Ngộ Không sư đệ, Ngộ Không sư đệ tư chất bất phàm, tuy nói quan hệ chưa có gì, nhưng tựa hồ
Lăng Vân tử không nói tiếp, mà ngước mắt nhìn Dương Tiễn.
Dương Tiễn chỉ trầm mặc, không lên tiếng, trên mặt không nhìn ra nửa điểm biểu tình.
-Chẳng qua ngươi cứ yên tâm. Có sư phụ ta ở đây, dù thế nào, cũng không xảy ra chuyện được.
Dương Tiễn lặng lẽ gật gật đầu, đứng dậy nói:
-Đại ân không lời tạ. Cũng không sớm nữa, Lăng Vân huynh, ta cần phải trở về.
-Đi về bây giờ?
-Đúng vậy, tay sai Thiên Đình thời thời khắc khắc coi chừng, nếu rời đi quá lâu, sợ là sẽ khiến người hoài nghi.
-Ý ta là nói, ngươi khó được mới tới một lần, cũng không đi gặp Dương Thiền?
Lăng Vân tử ngẩng đầu nhìn chăm chăm Dương Tiễn, hỏi.
Nhìn ánh đèn trong căn nhà gỗ hồi lâu, Dương Tiễn nhàn nhạt thở dài một hơi, nói:
-Không được. Thiền nhi sớm đã biết ta tới, nếu muốn gặp, sớm đã đi ra gặp rồi.
Thần tình Dương Tiễn nhìn không ra hỉ nộ, vẫn là bộ dạng hàn băng vạn năm che phủ trên mặt, nhưng không biết vì sao, Lăng Vân tử nhìn lại cảm thấy hơi thương cảm.
-Vì sao không gặp nhau nói cho rõ ràng?
Hắn hỏi.
-Dương Tiễn chết không đủ tiếc, thật là Có chút chuyện, sợ rằng dù nói thế nào cũng không rõ ràng được. Nàng muốn hận ta, thì cứ để nàng hận. Chỉ cần nàng sống tốt, Dương Tiễn liền vừa lòng thỏa ý. Không còn sớm nữa, Lăng Vân huynh, Dương Tiễn cáo từ.
Lăng Vân tử khẽ gật đầu.
Chỉ thấy Dương Tiễn nhè nhẹ nhảy lên, lập tức hóa thành một dải lưu tinh tan biến phía chân trời.
Thấu qua khe hở trên cửa sổ, Dương Thiền ngơ ngẩn ngước nhìn thiên không hồi lâu, cuối cùng mới lau đi dòng lệ trên khóe mắt, xoay người.
Sáng sớm ngày kế, hầu tử còn chưa xuất môn, Phong Linh đã thúc giục hầu tử viết thư cho Thanh Vân tử.
Chuyện của hai con tiểu yêu không chậm trễ được, nếu để đạo đồ tuần sơn phát hiện, tuy không đến nỗi bị trực tiếp giết đi, nhưng đuổi xuống núi thì e là khó miễn.
Lăng Vân tử sơm sớm đi một chuyến tới chỗ Tu Bồ Đề, sau đó lại ôm một bao hạt dưa chạy đến tìm hầu tử.
Lúc này hầu tử chính đang khoanh chân đả tọa trong phòng.
-Qua mấy ngày ta muốn dẫn Dương Thiền đi Côn Luân sơn một chuyện, có đi cùng không?
Lăng Vân tử cười hì hì hỏi.
-Côn Luân sơn?
-Ừ!
Lăng Vân tử một bên tự mình pha trà, một bên cắn hạt dưa, nói:
-Sau Phong Thần, môn đồ Xiển Giáo di cư tập thể tới Côn Luân sơn, chúng ta đi gặp Ngọc Đỉnh. Nhận đệ tử của hắn làm đồ đệ, án lễ tiết phải ngay mặt thông báo một tiếng.
-Vậy ta đi làm cái gì?
-Đây là.
Vươn tay kẹp một hạt dưa đặt giữa hai hàm răng, cắn răng rắc một tiếng, Lăng Vân tử mới chậm rãi nói tiếp:
-Đây là ý của sư phó.
Nghe đến đó, hầu tử khẽ mở mắt ra:
-Ý của sư phó?
-Ừ!
Lăng Vân tử gật gật đầu, cầm hạt dưa đã tách ra ném vào trong miệng nhai nuốt một lúc, nhấp một ngụm trà, nói:
-Sư phó còn chưa nói với ngươi, ta đánh tiếng trước thế thôi.
Hầu tử nhắm mắt lại, trầm mặc.
Sau khi đột phá Nạp thần cảnh, hắn lập tức cảm thấy tiến độ tu hành tăng nhanh không ít.
Hiện tại linh lực trong thể nội không chỉ đơn giản là tôi luyện thân thể, mà còn có thể phóng thích ra ngoài, trọng yếu hơn chính là lệ khí tích ứ trong cơ thể đã bị đan dược Tu Bồ Đề đưa cho tạm thời áp chế lại.
Tuy còn chưa có pháp khí chuyên dụng để tiện khu sử linh lực, nhưng đối với tu giả Hành giả đạo lấy thân thể làm vũ khí thì loại biến hóa này cũng đã cực kỳ hữu ích.
Bây giờ thân thể hắn bất luận là sức lực hay là độ chịu đựng đều sớm vượt xa trạng thái chưa đột phá trước kia.
Đêm hôm đó, lực lượng mà thân thể bạo phát ra sớm đã siêu quá tưởng tượng của hắn, chỉ là không biết nếu không ở trong trạng thái bạo tẩu thì còn có được loại lực lượng ấy hay không.
Bây giờ hắn chỉ muốn an ổn ngẩn ở trong giám củng cố thành quả, thuận tiện học thêm một ít thứ, còn chuyện xuất môn?
Thật còn chưa nghĩ tới.
Thấy hầu tử không nói lời nào, Lăng Vân tử như có điều suy tư, đung đưa chút trà còn thừa trong chén, chậm rì rì nói:
-Dương Thiền nha đầu kia, kỳ thực tâm không xấu.
Nói xong, liếc mắt nhìn sang hầu tử, tựa hồ muốn thăm dò phản ứng của hắn.
Thấy hầu tử vẫn cứ không đáp lời, lại nói tiếp:
-Tính tình đanh đá một chút, có đôi lúc còn hơi hẹp hòi, nhưng tuyệt không có ý gì không tốt với ngươi. Hơn nữa người cũng rất xinh đẹp.
Hầu tử lại mở mắt, lành lạnh nói:
-Sư huynh, chuyện của ngươi ta không muốn hỏi, thì cũng đừng nói gì đến chuyện Dương Thiền. Đến cùng là như thế nào, chính ta tự nhìn là được.
Nói đến đây, Lăng Vân tử chỉ biết lúng túng cười cười:
-Chuyện của ta Kỳ thực đương sơ ta cũng không ngờ được nàng sẽ sử dụng lượng lớn Lang Nha thảo, phối phương kia ta cũng không hiểu, chắc cũng chỉ có môn nhân của Ngọc Đỉnh chân nhân mới biết. Ta vốn chỉ muốn thuận tay mà làm, nàng biết được phương pháp tu hành của Dương Tiễn, mà ngươi khẳng định cần tới nó, liền xếp đặt để các ngươi ở cùng một chỗ, xem có thể giúp được chút nào hay không. A a a a.
Cười lên cười lên, phát hiện hầu tử không cười, Lăng Vân tử đành câm miệng.
-Sư huynh.
Hầu tử chậm rãi ngẩng đầu, có vẻ mờ mịt trông ra cành lá phất phơ xa xa ngoài phòng, hỏi:
-Có phải tu giả Ngộ giả đạo đều thích như thế, trong lời có lời, tính toán vạn dặm, chỉ chờ đem người khác xoay chuyển trong lòng bàn tay mới vừa ý?