Phong Linh vội vàng đẩy ra cửa phòng khép hờ, trong nhà không một bóng người.
Nàng ngơ ngác.
Hầu tử không ở đây, Dương Thiền cũng không ở đây.
-Bọn họ...
Phong Linh hoảng, gấp đến nước mắt ưng ửng trên vành mắt.
Lúc này, một trận huyên náo từ nơi xa truyền đến, là từ hướng hậu sơn bên kia.
Nàng chợt ngẩng đầu, kinh hoảng trông hướng nơi xa.
-Hầu tử... Là hầu tử...
Dưới ánh trăng, nàng giống như một cô bé nhỏ nhoi đứng đó, không ai giúp đỡ.
Nhè nhẹ cắn môi, nàng xoay người chạy vào phòng, mở mộc rương, lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Trong nháy mắt mở ra hộp gỗ, rõ ràng nàng có hơi do dự, nhưng chỉ gần là trong nháy mắt, một khắc sau, nàng cắn chặt răng, mở hộp gỗ ra, đem đan dược bên trong đưa lên miệng...
Bên đám cỏ lau, hầu tử nhe răng lên, phát ra tiếng gào thét trầm thấp như dã thú, hai tay khẽ mở, lộ ra móng tay bén nhọn.
Tên mặt sẹo lắc lắc đầu, bày ra tư thế tay không bác đấu.
-Chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự, sư thúc, đắc tội rồi.
Sau người hắn, tên độc nhãn long tay đã án lên chuôi đao, lại không gấp gáp xuất vỏ.
Nơi xa tiếng bước chân càng lúc càng gần nơi này, một khi thật bị vây lại, liền sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.
Xoay người nhún một cái, hầu tử tấn tốc nhảy lên một gờ đá cao một trượng gần đó.
Độc nhãn long vỗ về chuôi đao giương mắt lạnh lẽo nhìn hầu tử, lại không tính toán đuổi theo.
Mà tên mặt sẹo đã nhún mình, cùng theo hầu tử nhảy lên gờ đá.
Còn không đợi hắn đứng vững, hầu tử rống lên một tiếng, đã một cước phá không quét tới.
Tên mặt sẹo không hoảng không vội, thân người khẽ hơi co lại, tiện tay bắt lấy cổ chân hầu tử.
Nhưng mà, một khắc sau, hắn ngạc nhiên.
Hầu tử tựa như dã thú bị rơi vào trong bẫy rập, không nhìn hết thảy, cước bị bắt chặt hơi dùng sức rút về, toàn bộ thân thể đã đâm tới trước mặt tên mặt sẹo.
Đây đơn giản là phương thức đả đấu không thành sáo lộ, thậm chí có thể nói, đây căn bản không phải là phương thức đả đấu của nhân loại.
Cự ly càng gần, tên mặt sẹo càng nhìn rõ khuôn mặt tranh nanh, nổi đầy gân xanh, đang điên cuồng gầm gào kia, phảng phất ác ma đến từ địa phủ đang gào thét.
Trong nháy mắt, tâm tạng hắn khẽ lộp bộp một cái, sợ, hắn thật là sợ.
Buông ra cước của hầu tử, một quyến vốn sắp đánh ra cũng chuyển thành hộ chặt mặt mình.
Hai người trùng trùng đâm sầm vào nhau.
Hầu tử trảo hướng cổ tay tên mặt sẹo, máu tươi tóe ra.
Một tiếng kêu thảm.
Trùng trùng đâm vào nhau, hai người lăng không bay khỏi gờ đá, rơi thẳng xuống mặt đất.
Độ cao một trượng, đối với tu tiên giả có lẽ không tính là gì, nhưng còn chưa đến mức hoàn toàn không để tâm.
Với hoàn cảnh như thế, tu tiên giả cấp thấp hẳn là vẫn bảo lưu sự sợ hãi từ trong bản năng.
Nhưng mà hầu tử thì không.
Không có một tia một hào sợ hãi, tựa như một thanh đao xuất vỏ, chỉ còn lại tấn công, mà không biết sợ hãi.
Dù là lăng không bay lên, hay là cao tốc hạ xuống, động tác của hắn đều không chút nào ngưng trệ, tấn công, chỉ thừa lại tấn công, mà toàn là công kích không thể tưởng tượng, công kích đơn thuần đến mức chỉ thừa lại bản năng.
Con mắt còn lại của tên một mắt trừng đến như muốn rớt ra ngoài, miệng há hốc, trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, thậm chí đã quên mất ra tay trợ giúp đồng bạn.
Công kích của hầu tử là đơn thuần nhất, trực tiếp nhất, dùng móng tay cào, dùng miệng cắn.
Tên mặt sẹo trong kinh hoảng thất thố chỉ còn biết phòng thủ, thậm chí chưa kịp kéo ra cự ly liền đã bị hầu tử gắt gao quấn lại.
Dùng hai chân kẹp chặt eo tên mặt sẹo, toàn thân hầu tử ép về hướng đối phương, điên cuồng cắn xé.
Trùng trùng té trên mặt đất, tên mặt sẹo hừ lên một tiếng, nhưng hầu tử tuy cũng thụ thương song cả cơ hội kêu thảm đều không lưu cho hắn, toàn thân lập tức lại nhào tới.
Như một con dã thú nhào hướng con mồi. .
Ở trước mặt hắn, tên mặt sẹo chỉ còn biết phòng thủ. Mặc dù chính như dự liệu ban đầu của hắn, nếu hai bên đường đường chính chính đánh một trận thì hầu tử tuyệt không phải đối thủ của hắn, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, đầu tiên hắn đã thua ở sĩ khí, thua rất triệt để. Thua đến chỉ thừa lại nước giãy giụa.
-Đừng a -- đừng --
Tiếng gào lên tuyệt vọng cuối cùng bừng tỉnh tên mặt sẹo đứng ở một bên, hắn vội vàng khẽ vung tay, một tiếng rít chói tai vang lên, loan đao quấn quanh giữa eo lăng không bay ra, tùy theo hai tay độc nhãn long vừa bấm, loan đao giống như có linh tính tấn tốc xoay tròn, xoay về hướng hầu tử.
-Bá --
Vì tránh né loan đao đang gào thét mà đến, hầu tử đành đình chỉ cắn xé tên mặt sẹo, kéo ra cự ly nhảy lên mỏm đá cạnh đó, hai chân đạp lên mỏm đá, một tay kéo dây mây rủ xuống trên đó, lăng không treo lên, làm ra tư thế tùy thời tiến công, gân xanh lồi ra, miệng nhếch lên, gầm gào.
Lúc này khắp người hắn đã toàn là máu, máu của người khác, dưới ánh trăng, mặt mũi càng trở nên tranh nanh (hung ác).
Tên một mắt vội vàng chạy tới đỡ dậy mặt sẹo.
Lẩy bẩy phát run ngồi dậy, mặt sẹo mới buông xuống hai tay đang hộ kín mặt mày.
Lúc này toàn thân hắn vẫn đang run rẩy, khắp người là máu, tay, ngực, thậm chí trên mặt đều có vết cào xấu, trên cổ tay còn bị xé xuống một miếng thịt.
Khối thịt đó chính đang treo trên khóe miệng hầu tử.
Hết thảy vừa rồi tới quá nhanh quá đột nhiên, nhanh đến mức tên một mắt thậm chí chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị hù sợ.
Tuy bọn họ khi nói chuyện với nhau cũng xưng hầu tử là súc sinh, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, y thật đúng là một con dã thú.
Lúc này, hai người đều bị kinh đến nói không ra lời.
Tròng mắt hầu tử hơi hơi chếch sang một bên, động tác nho nhỏ này tấn tốc bị tên một mắt bắt giữ được, tùy theo đầu ngón tay chỉ tới, loan đao giữa không trung xoáy vòng quay về, tấn tốc lấp kín đường thoát của hầu tử.
Hiển nhiên, thanh loan đao này là một kiện pháp khí.
Hầu tử đưa tay lau khóe miệng, đem khối thịt treo bên mồm vứt sang một bên, trừng mắt gầm nói:
-Còn muốn tiếp tục?
Khuôn mặt kia, thần tình kia, trong điên cuồng mang theo tí ti khiêu hấn, khiến hai tên Nạp thần cảnh Ngộ giả đạo tu vị xa vượt qua hắn đều trong lòng hơi sợ, nhất thời nhịn không được lùi ra sau một bước.
Tu tiên là vì sinh, mà không phải vì tử, Ngộ giả đạo càng là xu lợi tránh hại. Bọn họ chưa từng gặp qua tu tiên giả nào điên cuồng giống hầu tử, tùy thời đều là một bộ giá thế liều mạng.
Dạng người như thế, sợ rằng còn chưa bước lên đỉnh phong tu hành đã sớm mất mạng rồi. Mà đả đấu cùng dạng người này, bọn họ càng là không có hứng thú.
Nhưng Đan Đồng tử có lệnh, thả, là tuyệt đối không được!
Tên mặt sẹo thật không dễ dàng mới hồi thần lại, giãy giụa đứng lên, cùng tên một mắt phân biệt tán ra hai bên, cẩn thận coi chừng hầu tử, cũng không dám có động tác tiếp theo, tựa hồ đang đợi những đạo đồ khác chạy tới.
Những thương thế kia tịnh chưa thể khiến tên mặt sẹo mất đi chiến lực, tuy Ngộ giả đạo không thiện đả đấu, nhưng tu vị hai bên rốt cuộc cách nhau chỉnh chỉnh một cấp.
Mà lại, trước mắt là đang hai đấu một!
Nơi xa, dưới bóng cây, Dương Thiền ngồi trong bụi cỏ, chăm chăm nhìn hết thảy trước mắt, không khỏi hai tay bụm miệng. Hồi lâu, mới nhẹ giọng thở dài một câu:
-Hầu tử này... thật là dã a!
Nói xong, vẻ kinh ngạc trên mặt chậm rãi chuyển thành vui mừng, lại cười khanh khách, tựa hồ còn có hứng trí.
Nơi xa tiếng huyên náo càng lúc càng gần, tựa hồ nhân số không ít.
-Nhường ra --!
Hầu tử gầm gào với hai người.
Tiếng quát lớn khiến tên mặt sẹo tâm kinh đảm chiến, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn tịnh không tính toán lùi ra sau, ngược lại từ trong tay áo lấy ra hai chiếc tam nhận thiết trảo dài một xích, bọc trên lòng bàn tay.
Đây hẳn là pháp khí của hắn.
Không được, không thể đợi nữa. Những người kia mà đến, hầu tử không khả năng chạy trốn. Tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì ai cũng không biết được.
Hai chân hầu tử giẫm mạnh xuống mỏm đá, cả người như tên rời cung nhảy đi, mà nghênh tiếp hắn là loan đao sớm đã đợi sẵn!
Mắt thấy loan đao sắp tước đến não đại hầu tử, Dương Thiền đang do dự có nên ra tay cứu trợ hay không, rốt cuộc như quả hầu tử cứ như vậy mà chết thì không phải là kết quả mà nàng muốn thấy.
Nhưng ngay trong tích tắc nàng đang do dự, hầu tử đã trực tiếp vươn tay ra nện lên loan đao.
Một tiếng kêu thét bén nhọn vang lên.
Thời cơ nắm bắt vô bì chuẩn xác, trực tiếp chặn lại công kích từ loan đao, đánh văng nó ra vài trượng, mà đại giá là lông khỉ bay đầy trời.
Lúc rớt đất, hai người có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mảnh cổ tay trụi lủi của hầu tử tấn tốc thấm ra máu, hiển nhiên không chỉ đơn giản là bị lột bỏ một lớp lông lá -- còn có một tầng da thịt!
-Điên rồi điên rồi!
Dương Thiền không khỏi bật cười. Loại phương thức chiến đấu này quả thực là... thú tính hoang dã?
Nàng hoàn toàn tin tưởng trên Thiên Đình không người nào sẽ ưa thích có một đối thủ như thế, cho dù là trong tình thế tu vị hơi cao hơn đối phương, đối mặt với loại đối thủ này, có là Đại La thần tiên cũng sẽ thất bại thảm hại – đây quả thực là một cỗ máy chiến đấu đơn thuần -- dùng bản năng để chiến đấu!
Hai người còn chưa kịp phản ứng, hầu tử đã nhẫn lấy kịch đau bắt đầu cuồng chạy về hướng vừa tới lúc này, dùng cả tay cả chân để chạy!
Nơi xa sau người hầu tử, đã có rất nhiều đạo đồ chạy tới, bọn họ giơ lên cây đuốc, tay cầm đủ loại vũ khí, thậm chí có cả mộc côn lưỡi hái.
Nhưng mà dù có đến thì đã làm sao?
Mắt thấy hầu tử sắp ẩn vào trong rừng cây, đừng nói những đạo đồ Ngưng thần cảnh bình thường kia, dù là hai tên Nạp thần cảnh đang đứng đây, bọn họ có gan vào trong rừng cây tìm một con khỉ như thế ư?
Đúng vào lúc này, hầu tử cảm thấy hai chân đột nhiên rời đất, huyền không mà lên, giống như có một đôi cánh tay vô hình ở phía sau kéo mình lên, đem hắn kéo về bên vách đá!