Hầu tử không về lại nhà gỗ của mình, cũng không tiếp tục tu hành, mà là một đường đi, một đường đi mãi, phảng phất không có mục đích, chỉ là đơn thuần muốn cách Dương Thiền xa một chút.
Ở sau người hắn, Phong Linh gắt gao đi theo, không thốt một tiếng.
Hồi lâu, cuối cùng hầu tử dừng bước chân lại.
-Yên tâm, ta không sao. Nàng nói mò thôi.
Hầu tử nói.
Phong Linh cắn môi, muốn nói cái gì đó, lại không biết nên nói gì cho phải. Chỉ là lặng lẽ nắm chặt phất trần trong tay, trầm mặc.
Hầu tử thở dài một hơi, nói:
-Ngươi đi về trước đi.
Nói xong, lại bước ra bước chân đi về phía trước.
-Ngươi muốn đi đâu?
-Ta muốn một mình yên lặng một chút, yên tâm đi, ta không sao.
Nhìn bóng lưng hầu tử dần đi xa, Phong Linh chỉ có thể ngốc ngốc đứng yên dõi theo.
Một đường leo lên bậc đá, thẳng đến đỉnh núi phát hiện không còn đường để đi, hầu tử mới dừng lại bước chân.
Khom lưng, tay đỡ lấy đầu gối, hắn thở gấp hồi lâu, tâm tạng kịch liệt nhảy động, huyết dịch thuận theo kinh mạch xông thẳng lên não, đầu hơi ngây ngất.
Đây là trước kia chưa từng có, vận động ở trình độ này, cho dù là hai tháng trước lúc còn xa xa không mò đến bậc cửa Nạp thần cảnh hầu tử cũng tuyệt không đến nỗi thở hổn hển như bây giờ.
Nhưng mà bây giờ...
Mỗi lần tu hành đều phảng phất biến thành một lần trải nghiệm giày vò sinh tử, cơ hồ khiến hắn thấu chi tất cả thể lực.
Ngửa đầu nhìn lại, trước mắt là một mảnh biển mây, đỉnh núi đứng sừng sững giữa trời.
Ở sau người hắn, là vách đá cao cao.
Bậc đá Linh đài Phương Thốn sơn đến đây là ngừng, điểm cuối bậc đá là một lương đình cổ phác, bên đình một cành cự tùng phảng phất từ trong tranh thuỷ mặc vươn dài duỗi ra, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Nơi này ngày thường cực ít có người lui tới, đến nỗi lương đình mọc đầy cỏ tạp cũng không người cắt dọn.
An tĩnh ngồi vào trong lương đình, hầu tử xa xa nhìn lên phong cảnh như chốn thần tiên kia, lại tâm loạn như ma.
Dương Thiền là nhân vật nguy hiểm, yêu cầu kia đồng đẳng với đầy trời muốn giá, nhưng điều thực sự khiến hầu tử phiền lòng không phải cái đó –
-Lão đầu tử, vì sao còn không ra tay? Không muốn cho ta đột phá, còn là...
Hầu tử không nghĩ thông, ẩn ẩn cảm thấy Tu Bồ Đề có tính toán của chính bản thân ông ta, nhưng đến cùng là tính toán gì, hắn lại không minh bạch.
Hiểu biết của mình với thế giới này còn quá ít, đến nỗi không cách nào làm ra phán đoán với sự tình phải đối mặt, chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người.
Loại cách nghĩ này chợt lóe mà qua, lại khiến hầu tử không rét mà run.
Hắn tuyệt không muốn biến thành bộ dạng Tôn Ngộ Không trong ký ức, nhưng trước mắt, chẳng lẽ là bộ dạng hắn tưởng muốn?
Tu vị là tất phải đột phá, không thì tu tiên khổ cực như vậy hầu tử cần gì gánh đến hiện tại?
Nhưng cho dù muốn đột phá, bài trừ đủ loại nhân tố, hầu tử cũng không nguyện ý có dây dưa với Dương Thiền.
Dương Thiền kia rõ ràng là muốn phản Thiên Đình, có lẽ còn phản hơn cả ca ca nàng.
Nhưng nếu không muốn dây dưa với Dương Thiền, vậy lại nên làm thế nào?
Hầu tử cứ như vậy ngồi đây, thở hổn hển, nhìn chăm chăm đỉnh núi nơi xa, tâm lý loạn tao tao.
Hắn nhớ về Hoa Quả Sơn, nhớ về cô phần trên sườn núi cách đây mười vạn dặm, nhớ về chặng đường mười năm lần mò đi đến nơi này.
Thẳng đến mặt trời rủ xuống, tâm tư hỗn loạn vẫn chưa nghĩ thông thấu được gì, hắn chỉ phải đành chịu vỗ vỗ ống quần đứng lên, đi trở về.
Lúc về đến Lăng Yến lý, từ xa xa hầu tử đã nhìn thấy Phong Linh đứng trên tảng đá nhìn về hướng mình.
Thấy hầu tử trở về, Phong Linh thở phào một hơi, nàng chạy chậm đi tới trước mặt hầu tử.
-Ta đỡ hơn nhiều rồi, không việc gì.
Hầu tử nhẹ giọng nói một câu, lại không dám nhìn thẳng tròng mắt Phong Linh, khiến tâm Phong Linh hơi thắt lại.
-Hầu tử, ngươi đừng không vui.
Phong Linh gượng cười nói:
-Ta tìm sư phụ ta, hắn... Hắn khẳng định có biện pháp, chỉ cần lại qua mấy ngày...
Hầu tử quay đầu qua nhàn nhạt cười cười, đưa thay sờ đầu Phong Linh, nói:
-Yên tâm đi, chính ta sẽ giải quyết. Đa tạ ngươi.
Thanh Phong tử sẽ có biện pháp ư?
Có lẽ có, nhưng chuyện cả Tu Bồ Đề đều không quản, chẳng lẽ Thanh Phong tử sẽ dám làm thay?
Có lẽ đây vốn là một bộ phận trong kế hoạch của Tu Bồ Đề, vì cái gì Dương Thiền tới vừa khéo như vậy, tới kịp thời đến mức không nghi không được?
Hầu tử cảm thấy mình như sắp điên rồi, lão đầu tử này, thật đem chính mình làm khỉ để đùa a?
Vào đêm, hầu tử toàn thân héo rút trong bóng mờ dưới góc tường, nhắm mắt lại, lại không tu hành hấp thu linh khí, mà đang tận lực điều chỉnh khí tức bản thân, tìm cách đạt tới trạng thái lý tưởng nhất trong khả năng có thể...
Hành lang trên lầu Phi vân các, một nam tử thanh niên thân mặc bát quái đạo bào màu đỏ, có một đôi mắt sắc bén như chim ưng hai tay chống lên lan can an tĩnh nhìn bao quát cả đạo quan.
Ở sau người hắn, trong đại môn mở rộng Thanh Vân tử ngồi ngay ngắn trong hắc ám, nguyệt quang thấu qua khe hở trên cửa sổ chiếu vào người, lại nhìn không rõ biểu tình trên mặt.
-Ta còn chưa tới gặp sư phó, đã đến chỗ này của ngươi.
Nam tử thanh niên có phần mất kiên nhẫn nói:
-Ngươi nói xem, vì chút chuyện cỏn con kia mà bế môn có đáng không?
Trong hắc ám Thanh Vân tử vẫn như cũ không nhúc nhích, cũng không thốt một tiếng.
-Bị tân sư đệ khi phụ, ngươi nói ngươi có dọa người không?
Hồng y thanh niên hung hăng thóa mạ.
Hồi lâu, sau người truyền đến một tiếng thở dài:
-Tam sư huynh, lần này sư phó làm thế, rõ ràng là lầm, làm thế, công lý trong quan ở đâu? Nhưng...
-Lầm?
Nam tử thanh niên một chưởng vỗ lên lan can đánh đứt lời Thanh Vân tử, quay người trừng mắt với Thanh Vân tử trong hắc ám, gầm nói:
-Cái gì là "Lầm"?
Tùy theo tình tự ba động, hồng sắc trên người trở nên càng diễm lệ, phảng phất hỏa diễm đang thiêu đốt.
Người này chính là tam đệ tử Tu Bồ Đề, Đan Đồng tử!
Bị Đan Đồng tử chất vấn như vậy, Thanh Vân tử lại trầm mặc không lên tiếng.
Đan Đồng tử lành lạnh nói:
-Thiên địa này, cái gì là đúng, cái gì là sai? Công lý? Thiên đạo? Chính nghĩa? Trật tự? Ta thật không rõ trong đầu ngươi cả ngày nghĩ đến cái gì! Đúng sai trọng yếu như vậy ư? Lão đầu tử sống lâu hơn chúng ta cả vạn năm, dám chọc ra tự nhiên cũng biết cách thu thập, không cần ngươi ta ở chỗ này nghĩ ngợi lung tung!
Một thân ảnh thân mặc đạo bào tiện trang màu xám từ mặt ngoài vừa nhảy mà vào, vững vàng rơi đến bên cạnh Đan Đồng tử, một chân quỳ xuống, hành lễ.
Đan Đồng tử chỉ là khẽ gật gật đầu với người đến, không thốt một tiếng, có vẻ vẫn đang nổi nóng chưa nguôi.
Người đến vóc dáng cường tráng, ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt băng lãnh cứng ngắc, trên gò má bên phải còn có vết đao sẹo dài rõ ràng.
-Bẩm sư phó, đã phát hiện hầu tử kia. Kính Hành chính đang coi chừng.
Đan Đồng tử bĩu bĩu môi, khuôn mặt vốn đầy vẻ giận dữ dần dần phù hiện ý cười, phất tay áo nói:
-Đánh hắn một trận, muốn... Đánh tới xin tha, để hắn nhớ một đời!
-Kính Ý lĩnh mệnh!
Tên mặt đao sẹo hơi gật gật đầu, trực tiếp từ trên lầu các nhảy xuống, tan biến vào trong màn đêm.
Dưới hắc ám, Thanh Vân tử khẽ giương mồm, do dự nửa buổi mới nói:
-Ngươi cần gì làm thế?
-Cần gì? Cần gì? Ha ha ha ha! Ta hứng lên thì làm thôi!
Đan Đồng tử nắm chặt tay, đôi mắt như ưng khẽ híp lại, trông hướng rặng núi nơi xa, nói:
-Ta muốn nhìn xem, một con khỉ, dựa vào cái gì lại thành được sư đệ ta!...
Ban đêm đen nhánh, trên nham bích băng lãnh, hầu tử cắn răng từng chút từng chút một leo lên mỏm đá.
Hắn tuyển một con đường khó nhất, từ mộc ốc hướng vách dốc ngoài cửa sổ bò ra, leo lên vách đá vạn trượng, thẳng đến vượt qua Thanh Vân các mới lần nữa đi lên thạch đạo.
Có lẽ là thời gian an phận quá dài, đám đạo đồ đã buông lỏng cảnh giới, trên một đường an tĩnh không có tiếng vang khác lạ nào.
Nhưng không biết tại sao, tâm tạng hầu tử cứ chực chờ nhảy lên cổ họng, phảng phất nguy hiểm đã gần trong gang tấc.
Lén la lén lút lợi dụng cây cối hai bên thạch đạo yểm hộ, hầu tử từng bước tiềm hành. Trong lòng mừng thầm, xen lẫn với thấp thỏm.
-Hiện tại có thể cầu trợ cũng chỉ có Tàng kinh các, dù thế nào, cũng tất phải tự mình nghĩ ra cách.
Hắn nghĩ.
Lúc này, trên chạc cây tùng mộc cao vứt sau người hắn, một thân ảnh như u hồn đang vô thanh vô tức theo gót.
Khi hắn đi ra rừng cây, sắp sửa tiến vào bụi cỏ lau cao bằng đầu người, một bóng đen từ trời giáng xuống, rơi cách hầu tử gần trong gang tấc!
Tay không ôm quyền, mặt đao sẹo nghiêng đầu, lành lạnh coi chừng hầu tử, nói:
-Đan Đồng tử tọa hạ đệ tử Kính Ý, bái kiến sư thúc.
Hung thần ác sát.
Vừa lúc đó, hầu tử lại nhìn thấy một thân ảnh khác từ trên cây nhảy xuống.
Người đến cũng một bộ tiện trang đạo bào màu xám như mặt đao sẹo, vóc người thon dài, trên eo cắm một thanh loan đao, lúc ngưỡng mặt lên hầu tử nhìn thấy một dải vải đen che mắt. Người này chỉ có một con mắt.
-Đan Đồng tử tọa hạ đệ tử Kính Hành, bái kiến sư thúc.
Khác với đệ tử nhìn qua có vẻ hơi văn nhược trong đạo giám, hai người kia nói là đạo sĩ, còn không bằng nói là thổ phỉ mới càng thêm chuẩn xác.
-Đan đồng tử...
Khóe miệng hầu tử khẽ giật lên một cái, cười khổ nói:
-Đến cùng là đã trở về, ta hiện tại muốn chạy, chỉ sợ cũng chạy không thoát a.
Hắn ẩn ẩn nắm chặt bàn tay.
Mây đen tán đi, trăng tròn đương không.
Nguyệt quang trút nghiêng trên mặt hầu tử, chiếu ra răng nanh, một bộ biểu tình hung ác, phảng phất một con mãnh thú bị dồn tới tuyệt lộ, chuẩn bị liều chết một vồ.
Ban đêm an tĩnh chợt truyền đến từng trận tiếng huyên náo, hiển nhiên, biết hầu tử đã ly khai mộc ốc không chỉ mỗi hai người trước mặt.
-Cút ra --!
Hắn điên cuồng gầm gào, tiếng rống giận vang vọng trong đêm đen băng lãnh, vô số chim chóc bị kinh hãi vọt lên thiên không.