Đối với kẻ đang vướng ở bình cảnh tu hành lại vội muốn đột phá tu vị như hầu tử, Lăng Vân tử muốn triệt để thuyết phục, Nạp thần đan chính là thứ không lực hấp dẫn nào sánh bằng.
Bất quá người hắn cần thực sự thuyết phục lại là Phong Linh, Phong Linh mới là người sắp sửa ở cùng một chỗ với Dương Thiền, chỉ bởi ngại ở tình diện mới không tiện nói ra thôi.
Sau khi thuyết phục được hầu tử, Lăng Vân tử lại chiếu hồ lô họa gáo, kéo Phong Linh ra ngoài nói chuyện một hồi, chẳng qua Phong Linh không dễ nói chuyện như vậy -- ít nhất trừ với hầu tử ra thì là thế.
Cuối cùng không biết bằng cách nào Lăng Vân tử cũng thuyết phục được Phong Linh đáp ứng ở cùng với Dương Thiền, Lăng Vân tử đáp ứng trong mấy ngày tiếp theo sẽ dựng thêm một tòa mộc ốc trong Lăng Yến lý.
Giải quyết xong vấn đề, buổi tối hôm đó hầu tử liền cùng Lăng Vân tử uống rượu thâu đêm, Lăng Vân tử nói rất nhiều, bắt đầu từ lúc còn làm tiểu sa di, đến bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh Động tùy Tu Bồ Đề thượng thiên tham gia Bàn Đào yến, sau đó chính mình lập nên Lăng Vân các, trên trời dưới đất đủ loại kỳ văn dị sự, khiếu hầu tử cùng Phong Linh nghe được hứng thú không thôi.
Thì ra cái thế giới này tinh thải như thế.
Còn Dương Thiền, thẳng đến chỉ ngồi tại một bên không thèm nhìn ai, một mực im lìm như tượng.
Sáng sớm ngày kế, Lăng Vân tử đã nói muốn về Lăng Vân các, sau khi dặn dò nội vụ khố dựng lên một tòa mộc ốc mới liền rời đi, chỉ lưu lại Dương Thiền.
Điều này càng khiến hầu tử cảm thấy chuyến đi này của Lăng Vân tử thuần túy là muốn vứt củ khoai lang phỏng tay Dương Thiền ném cho Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Chẳng qua trời sập xuống tới cũng có Tu Bồ Đề đứng ra đỡ, việc này không tới lượt hầu tử nhọc lòng, hắn chỉ để ý tu hành mới là chính đồ.
Từ lúc mò đến bậc cửa Nạp thần cảnh, hầu tử liền cảm thấy hấp thu linh khí thập phần khốn khó. Loại cảm giác này giống như một cái khí cầu đã bị thổi đến cực trí, nếu thổi tiếp, liền ẩn ẩn sẽ bị nổ tung, khắp người kịch đau, huyết mạch phình ra.
Án chiếu trên sách trộm ra được từ Tàng kinh các mà nói, đây kỳ thật là quá trình đả thông linh lực ngoại phóng thông lộ. Trong tình thế khả năng thừa nhận linh lực đã đạt tới cực điểm, thân thể tôi luyện còn không kịp biến đổi về chất để đáp ứng, hấp thu nhiều ít linh lực đồng nghĩa với sẽ phóng thích nhiều ít linh lực.
Nhưng kinh mạch cho linh lực ngoại phóng còn chưa đả thông, nên mới có cảm giác kịch đau kia.
Nếu là đổi thành Ngộ giả đạo thì còn đỡ, tu hành như nước chảy đá mòn, mấy chục năm như một ngày, đem đau đớn trải đều trong thời gian vài chục năm, cơ hồ không cảm giác gì đến quá trình này thì đã vượt qua.
Nhưng với Hành giả đạo lại trở thành một bậc cửa tương đối khó khăn. Mà thể chất hầu tử lại cực kỳ thích hợp hấp thụ linh lực, cho nên bậc cửa kia trở nên càng thêm rõ ràng.
Ăn xuống Nạp thần đan Lăng Vân tử đưa tặng, hầu tử phát hiện loại đan dược gọi là Nạp thần đan đối với tu hành giai đoạn này về mặt thực tế tịnh căn bản không có trợ giúp gì, nói trắng ra chẳng qua là một loại thuốc tê đặc thù, có thể giảm bớt cảm giác đau đớn mà thôi.
Nếu không phải Lăng Vân tử vừa mới đi, Tu Bồ Đề liền gọi Phong Linh tới chuyển lời cho hầu tử một câu: "Lấy đan dược tu hành không phải chính đạo, ngàn vạn cẩn thận mà làm." Nói không chừng hầu tử cứ như vậy mà mơ hồ tống mạng rồi.
Ăn Nạp thần đan rồi tu hành xác thực không còn có cảm giác kịch đau, nhưng thương hại đối với thân thể do linh lực ngoại phóng lại vẫn còn tồn tại, mấy lần hầu tử tu đến cực trí không khỏi khiến đầu ngất hoa mắt, khắp người nóng lên, ý thức càng lúc càng trở nên mơ hồ đến nỗi tùy thời đều sẽ hôn mê.
May mà có câu nói kia của Tu Bồ Đề để hắn kịp thời lưu tâm, mới không có xảy ra chuyện.
Cứ làm như thế một hai lần, tốc độ là có đề thăng, nhưng còn tất phải tiết chế, mỗi lần chỉ tu hành hai ba canh giờ, liền cần nghỉ ngơi năm ba thời thần.
Mà trong quá trình tu hành không ngừng lặp đi lặp lại này, đau xót bị che đậy ngày đêm tích lũy, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, không ngừng giày vò thân tâm hầu tử, cảm giác giống như tùy thời chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ ngừng thở vậy.
May mà loại đau xót này tạm thời ẩn đi, tịnh không biểu hiện rõ ràng như trước kia, chí ít Phong Linh là nhìn không ra, hầu tử cắn răng liền cũng chịu đựng được.
Về phần Dương Thiền, như cũ là không cùng ai nói chuyện, mỗi ngày trời vừa sáng liền ra ngoài không biết đi đến nơi nào, chạng vạng mới quay về mộc ốc. Ban đêm ngủ cùng một giường với Phong Linh, lại chưa từng nói qua một câu, phảng phất như là người vô hình. Như thế khiến tâm tình Phong Linh rất là không thoải mái, may mà qua mấy ngày nữa mộc ốc liền sẽ xây xong, nên cũng cố gắng nhịn đi.
Đêm thứ ba sau khi Lăng Vân tử rời đi, hầu tử lại tiếp tục tu hành như bình thường.
Đêm khuya, thân thể lần nữa đi tới điểm thừa nhận cực hạn, chỉ thấy khắp người sôi nóng đầu ngất hoa mắt, trong mơ mơ hồ hồ vội vàng chạy ra giếng nước bên ngoài mộc ốc, cởi áo ra, múc một thùng nước giếng lạnh buốt từ trên đầu đổ xuống.
Lập tức, cả người thanh tỉnh không ít.
Lau mặt một cái, thở gấp ngồi yên bên mép giếng, lúc này, thân thể trong nóng ngoài lạnh, một cổ nhiệt khí nóng hổi từ lỗ chân lông trên thân thể luồn ra ngoài.
Nước dính trên làn da lập tức hóa thành hơi nước.
Tinh thần đúng là thanh tỉnh một ít, nhưng thân thể lại vẫn như đang muốn xé nứt ra.
Tuy có tác dụng ma túy từ Nạp thần đan, nhưng hầu tử biết rõ thương hại trong đó lớn đến nhường nào. Không có đau đớn, song lại càng thêm khiến người khủng hoảng. Nhưng hắn không thể không làm như vậy, nếu như không có Nạp thần đan trợ giúp, tu hành dưới trạng thái kia, ngay cả ý thức thanh tỉnh hắn đều không cách nào giữ được.
Xa xa nhìn về hướng Tàng kinh các, hầu tử lại nhìn bụi cỏ cao gần bằng đầu người gần đó.
-Đã lâu không đi. Người trong bụi cỏ đều đi gần hết, lại vẫn có mấy đứa ngoan cố không chịu từ bỏ a.
Hầu tử nghĩ tới đây, đành chịu cười cười:
-Những người này đều đang nghĩ cái gì? Tu tiên chính là vì ngồi mai phục trước cửa nhà người khác? Ha ha ha ha.
Chính cười lên, đột nhiên trong lòng hầu tử cả kinh dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng hướng tới nóc nhà Phong Linh nhìn lại!
Dưới ánh trăng, Dương Thiền mặc một thân bạch y tại trong gió nhẹ giống như tiên tử, đang ngồi trên nóc nhà hai tay ôm gối, nghiêng đầu chăm chú nhìn hầu tử.
Trên khuôn mặt kiều mỵ đang chăm chăm nhìn hầu tử kia chậm rãi phù hiện một tia kinh dị.
Hai người đối mắt nửa buổi, Dương Thiền chỉ lên vai mình hỏi:
-Hầu tử, chim hoàng yến của ngươi đâu?
Hầu tử lập tức đã rõ ràng là chuyện gì, vươn tay che kín vết sẹo rất nhiều năm trước do lão hổ lưu lại trên vai mình, hỏi ngược lại:
-Ngươi là con cá chép vàng kia? !
-Đã hơn mười năm rồi nhỉ, khi đó ngươi còn chưa cao như vậy, như quả không phải có vết sẹo đặc biệt kia, ta cũng nhận không ra. Một con khỉ cùng một con chim hoàng yến cùng nhau ra biển, thật là thú vị.
Dương Thiền dùng ngón tay nhẹ đặt lên môi, cười cười, trong bóng đêm băng lãnh chợt thăng lên một tầng sương mù nhàn nhạt.
Hít một hơi thật sâu, nàng lại quay đầu nhìn lên vầng trăng trên cao, cảm thán nói:
-Không ngờ lại gặp nhau ở nơi này, có lẽ thật là duyên phận.
Đây là lần đầu tiên hầu tử nhìn thấy Dương Thiền cười, đó là một loại ấm áp giống như tia nắng giữa trời đông, chỉ là không biết vì sao hơi mang theo chút ưu thương.
Lấy lại bình tĩnh, hầu tử hướng tới Dương Thiền vái một cái, nói:
-Đa tạ ngươi ngày đó đã cứu ta cùng Tước nhi.
-Tước nhi? Là tên con chim hoàng yến kia?
Dương Thiền không quay đầu lại, chỉ là đăm đăm ngước nhìn vầng trăng.
-Ừ!
Hầu tử không nói thêm cái gì, vươn tay thả thùng nước xuống giếng, lại múc một thùng đương đầu đổ xuống.
Hai thùng đổ lên người, khô nóng trên bề mặt thân thể lập tức giảm bớt không ít, nhưng khô nóng trong cơ thể vẫn còn như cũ, cảm giác thập phần đè nén.
Lắc lắc nước dính trên lông tóc, hầu tử vươn tay nhặt áo lên mặc vào, kéo theo ống quần ướt đẫm chuẩn bị trở về mộc ốc.
-Ngươi tu là Hành giả đạo? Ta ca tu cũng là Hành giả đạo. Tu Hành giả đạo nếu muốn tốc thành, cần phải thừa thụ thống khổ không giống bình thường. Tư chất càng cao, thống khổ càng lớn. Loại thống khổ này, tương lai còn sẽ càng nhiều.
Hầu tử dừng bước chân lại, ngẩng đầu trông hướng Dương Thiền. Nàng vẫn như cũ không quay đầu lại, tiếp tục nhìn lên minh nguyệt lẩm bẩm nói.
-Đương thời hắn nói, chỉ cần bản lĩnh cao cường liền có thể cứu về mẫu thân, bởi thế hắn rất liều mạng. Hắn thật tu thành, trên trời dưới đất, người nào không biết danh hiệu Nhị Lang thần Dương Tiễn. Nhưng mà mẫu thân...
Hầu tử thấy không rõ biểu tình trên mặt nàng, nhưng có thể cảm nhận được vẻ nghẹn ngào khi Dương Thiền nhắc đến hai chữ "mẫu thân",dừng một chút, tựa hồ hơi bình tĩnh lại, nàng nói tiếp:
-Ta không nghĩ thông, vì cái gì phải tiếp nhận chiêu an? Rõ ràng Thiên Đình không làm gì được hắn.
-Không phải nói thiên điều cũng là do thần tiên định ra, tất cả thần tiên trên trời đều là từ phàm nhân tu luyện mà đến, chỉ cần càng liều mạng hơn bọn họ, liền sẽ có một ngày trở thành chủ tể thiên địa, từ đó nắm chặt vận mệnh bản thân ư?
-Trên cái thế giới này, ta chưa từng gặp qua một ai có tư chất tốt hơn hắn, nhưng vì sao hắn còn... còn phải khuất phục...
-Hành giả đạo khó như vậy, nhiều năm như vậy đều chịu đựng qua, nếu muốn vứt bỏ, vì sao còn muốn bắt đầu...
-Nếu như không tu tiên, có lẽ ta đã chết già, cái gì đều không nhớ được... Không nhớ được mẫu thân, không nhớ được phụ thân, không nhớ được đại ca, liền cũng không nhớ được thù hận...
Dương Thiền thì thào tự nói, dần dần ngữ điệu trở nên đứt quãng, thẳng đến tan tành, sau cùng miệng không thể nói được nữa, chỉ là vùi đầu giữa hai đầu gối, ẩn ẩn hầu tử còn nghe được tiếng nức nở.
-Có lẽ, ca ca ngươi có nguyên nhân gì khác.
Hầu tử nhẹ giọng nói một câu.
Dương Thiền không trả lời, chỉ là cúi thấp đầu.
Nhẹ giọng thở dài một hơi, hầu tử cúi đầu đi vào trong mộc ốc.
Hiện tại, chuyện hai huynh muội Dương gia không phải là thứ hắn có thể quản được.
Mặc dù quản được, cũng không nên quản.
Dương Tiễn Ngọc đế náo tới náo đi cũng là cữu cữu cùng ngoại sanh, Như Lai Phật Tổ sẽ không ra tay, đổi thành hầu tử liền khác hẳn.
Dương Tiễn phản thiên không việc gì, hầu tử phản thiên thật sẽ bị áp dưới chân núi năm trăm năm . Chuyện này không dây vào được.
Đêm hôm đó hầu tử kéo theo thân thể mệt mỏi, chồng chất vết thương, nằm trên sạp giường trằn trọc một đêm.
Nguyệt quang từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu xuống, in dấu thân ảnh cô đơn trên nóc nhà của Dương Thiền lên đầu giường, nhìn vào có phần bi thương.