Trong Tiềm Tâm điện cổ kính, ánh sáng buổi ban mai chiếu qua khe hở trên cửa sổ, vẩy những vệt lóng lánh loang lổ trên nền đất.
Nơi sâu trong đại điện, Tu Bồ Đề ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay vẫn nắm khối gỗ nhỏ màu đen cúi đầu cẩn thận điêu khắc.
-Làm sao, giờ lại nghĩ đến chuyện trở về?
Hắn tùy ý hỏi một câu.
Thanh Phong tử ngồi ở một bên khẽ gật đầu, nói:
-Du lịch nhiều năm như vậy rồi, đúng là có hơi mệt mỏi. Có lẽ cũng đã già, gần đây hàng đêm thường mơ thấy chuyện khi còn ở trong đạo quan trước kia, rất là nhớ mong, liền trở về. Còn mong sư phó ân chuẩn.
Tu Bồ Đề cười nhàn nhạt, đao khắc trong tay một khắc cũng không ngừng,nhấc tay đổi góc độ, chiếu khối gỗ nhỏ ra trước ánh sáng, nhè nhẹ thổi đi mạt vụn, lại cúi đầu tiếp tục điêu khắc, chậm rãi nói:
-Cái này thì có gì mà không thể chuẩn, ngươi chỉ là đi du lịch, cũng không phải bị ta trục xuất sư môn. Có điều e rằng lý do trở về không phải là nhớ mong a.
Nói xong, ánh mắt rất có thâm ý, khẽ quét qua Thanh Phong tử một cái.
Thanh Phong tử hơi giương mồm, lại không nói gì, chuyển mà cúi đầu trầm mặc.
Không lâu lắm, liền thấy Vu Nghĩa dẫn theo Phong Linh bước vào đại điện.
Vừa thấy Thanh Phong tử, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh lập tức trắng bệch, xoay người muốn đi, lại bị Vu Nghĩa nắm chặt tay lại, kéo đến trước mặt hai người.
Phong Linh đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống, hành lễ:
-Tham Tham kiến sư phụ, sư tôn.
Không dám ngẩng đầu, cặp mắt như đôi phỉ thúy kia thấp thỏm nhìn về hướng Thanh Phong tử, trong mắt không giấu được vẻ lo âu.
Tu Bồ Đề khẽ gật đầu, đẩy nhẹ Thanh Phong tử.
Tựa hồ Thanh Phong tử hơi lúng túng, khẽ trừng Phong Linh một cái, rồi không nhìn lại nữa, mà quay mặt coi chừng vật gì đó trên tường đá ở một bên, thần tình trên mặt có vẻ không vui.
Tu Bồ Đề vẫn cúi đầu điêu khắc, nhẹ giọng nói:
-Nói đi.
Biết điều gì cũng không giấu qua được sư phó của mình, Thanh Phong tử đành ho khan hai tiếng, chuyển sang nhìn đăm đăm Phong Linh, hỏi:
Hai năm nay tu hành có thu hoạch gì không?
Bị nhìn chăm chăm như vậy, đầu Phong Linh càng chôn sâu xuống đất, đôi tay nhỏ gắt gao xoa nắn chéo áo, không dám nói lời nào.
-Ta thấy tu vị ngươi so với hai năm trước còn đảo lui không ít.
Nói xong, liền vỗ mạnh một chưởng xuống đất.
"Quang" một tiếng, lập tức, thân hình nhỏ nhắn của Phong Linh khẽ run lên, cắn môi, nước mắt lả chã rơi trên má.
Thấy Phong Linh khóc, Tu Bồ Đề không thể không ngẩng đầu lên:
-Tốt rồi tốt rồi, nó còn là đứa trẻ, không phải là vì một viên Khoát Linh đan ư. Vu Nghĩa, gọi Lăng Vân sư thúc của ngươi tới đây.
Vu Nghĩa khom người chắp tay, nhìn Thanh Phong tử một cái, rồi xoay người bước ra đại điện.
-Sư phó, không chỉ là vấn đề Khoát Linh đan!
Thanh Phong tử quay đầu lại, nói với Tu Bồ Đề:
-Thời gian hơn một năm nay, nàng toàn cả ngày chạy theo Ngộ Không sư đệ, tu vị không tiến bộ chút nào. Bây giờ đã mười tuổi rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì sao được? Đến lúc đó sợ là cả Luyện thần cảnh đều tu không đến, càng đừng nhắc tới Hóa thần cảnh!
Chỉ nghe Tu Bồ Đề thuận miệng lầu bầu một câu:
-Ta nhớ lúc ngươi mười tuổi vẫn còn đang chăn trâu, hiện tại không phải cũng là Hóa thần cảnh?
Nghe nói như thế, Phong Linh lập tức nín khóc mỉm cười, một tay đưa lên giả bộ dùng tay áo lau nước mắt, thực ra là cố gắng che miệng, cắn môi nhẫn nhịn không cười ra tiếng.
-Sư phó, này Cái này Cái này không cùng dạng!
-Có gì mà không cùng dạng? Tư chất ngươi cao hơn con bé? Vi sư nhớ được không số ít người chê bai tư chấp kém cỏi của ngươi. Nếu không phải ngươi mỗi ngày chăn trâu lại chạy tới trước cửa chúng ta, mở miệng một tiếng lão thần tiên quấn mãi không tha, thì sao vi sư sẽ chọn ngươi làm thủ đồ.
Lôi chuyện xưa ra để nói thế này thì chịu rồi
Mặt Thanh Phong tử lập tức đỏ bừng, làm bộ tức giận hô lớn:
-Sư phó, ngươi là sư phụ ta a!
-Hai năm nay ngươi không ở trong giám, không phải ta dạy dỗ Phong Linh thì còn ai? Con bé cũng tính là nửa đồ tôn nửa đồ đệ của ta.
Tu Bồ Đề nhìn như không có việc gì mải miết cúi đầu điêu khắc, nhưng mở miệng ra lại toàn những câu trí mạng, nhìn sang đôi mắt long lanh của Phong Linh đang nhìn mình, một bên rơi lệ còn một bên liều mạng nhẫn nhịn không cười, Thanh Phong tử tức điên người, khoanh tay lên ngực không nói lời nào.
Đến lúc này, Tu Bồ Đề mới buông xuống khúc gỗ trong tay, mặt nở nụ cười, ngẩng đầu nói với Phong Linh:
-Phong Linh, đi xuống trước đi.
Phong Linh không dám đi, giương đôi mắt ưng ửng nước nhìn Thanh Phong tử.
Liếc Phong Linh một cái, Thanh Phong tử có vẻ hơi bực mình, gắt nhẹ:
-Đi xuống đi.
-Tạ sư phó.
Gõ đầu, Phong Linh lui ra ngoài cửa.
Sau khi Phong Linh đi rồi, Tu Bồ Đề mới chậm rãi nói:
-Trong lòng chín sư huynh đệ các ngươi đang nghĩ cái gì, vi sư sao lại có thể không biết.
-Nhưng Sư phó, ngươi nói cứ thế này Cứ tiếp tục thế này thì làm sao cho phải!
-Được rồi, được rồi, việc này ngươi đừng truy cứu nữa.
Tu Bồ Đề khoát khoát tay, hai tay chống lên mặt đất thả lỏng hai đùi, rung người đứng lên, sửa sang lại quần áo, chắp tay vuốt râu nói:
-Đứa nhỏ Phong Linh này giống như phác ngọc hồn kim, lúc thập sư đệ kia của ngươi vừa tới đạo quan hoàn toàn không biết gì về tu tiên, vi sư lại không tiện giải thích kỹ càng, nếu không nhờ Phong Linh, đúng là hơi khó khăn. Tuy không phải cố ý, nhưng nói đến cùng, nàng vẫn giúp vi sư một chuyện lớn, bớt được không ít tâm lực. Chuyện để lỡ tu hành vi sư tất sẽ bồi thường cho ngươi, tuyệt không khiến đồ đệ ngoan của ngươi chịu thiệt. Việc này cứ thế đi, sau này tất không được bởi thế mà quát mắng nàng.
-Nhưng, sư phó, chuyện thập sư đệ Phong Linh đi lại gần với hắn như vậy, tương lai sợ rằng
-Biết ngươi lo lắng cho đồ đệ của mình.
Tu Bồ Đề vỗ nhẹ lên vai Thanh Phong tử, nói:
-Nhưng ngươi tính toán cường ngạnh cấm đoán sao?
Thanh Phong tử bỗng chốc không biết nói gì.
-Hôm nay nàng còn là đứa nhỏ, bị ngươi quản. Nhưng sớm muộn sẽ có ngày trưởng thành. Chỉ mấy năm liền ra dáng thiếu nữ, với người tu đạo như chúng ta, mấy năm, chẳng qua nháy mắt công phu. Đến lúc đó Ngọc đế còn quản không nổi thất tiên nữ, người làm sư phó như ngươi lại quản được chuyện này? Cứ thuận theo tự nhiên thôi.
-Thuận theo tự nhiên
Thanh Phong tử lặng lẽ nhắc lại một lần, trong lòng rất đành chịu.
Đúng lúc này, Lăng Vân tử đã từ ngoài điện đi vào, xa xa mới vừa thấy Thanh Phong tử liền muốn quay đầu, nhưng bị Tu Bồ Đề kịp thời gọi lại.
-Ngồi xuống.
Tu Bồ Đề chỉ vào bồ đoàn để không ở một bên, nói.
Đành chịu, Lăng Vân tử chỉ còn cách rụt rè đi tới cạnh bồ đoàn, không dám ngồi xếp bằng giống như Thanh Phong tử, mà quỳ trên bồ đoàn, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng liếc nhìn Thanh Phong tử một cái, có vẻ đang chột dạ.
Thanh Phong tử lại mặt lạnh tanh, không thèm nhìn hắn.
Nhưng làm thế, ngược lại càng khiến Lăng Vân tử thêm thấp thỏm.
Tu Bồ Đề không quản khúc mắc giữa hai người, đi tới giá sách bên cạnh, tử tế tìm ra thứ gì đó, đi thẳng vào chủ đề, nói:
-Hiện nay Côn Luân sơn chính do Thái Ất chân nhân chấp chưởng, vi sư đã thông qua tín hàm với ông ta, ngày mai ngươi liền có thể khởi hành.
-Ngày mai liền có thể khởi hành? Nhưng mà tựa hồ Ngộ Không sư đệ không quá muốn đi.
Lăng Vân tử cẩn thận đáp lời, hai mắt vẫn không ngừng nhìn lên trên người Thanh Phong tử.
Từ trên giá sách rút ra hai cuốn thẻ tre, Tu Bồ Đề đi tới trước mặt Lăng Vân tử, giao cho hắn, nói:
-Đây là Kim Tôn đạo pháp toàn quyển mà vi sư cho Thái Ất chân nhân mượn, ngươi chuyển giao cho hắn giùm vi sư. Còn cái này, chính là Vô Lượng Kỳ Vân kinh tặng cho Ngọc Đỉnh chân nhân, chắc với tính cách của hắn, hẳn sẽ vô cùng hoan hỉ.
-Cứ tặng không cho bọn họ như vậy?
Lăng Vân tử nắm lấy hai bản thư quyển trân quý, khó mà tin tưởng mở to hai mắt.
-Muốn nhận đồ đề của người khác làm đồ đệ của mình, tự nhiên phải nể mặt đối phương một chút, nếu không truyền đi ra thì khác gì ngươi đào góc tường người ta, rất dễ sinh chuyện thị phi. Năm đó lúc vi sư nhận ngươi cũng phải đưa tặng không ít, thật giống như tiền thế thiếu nợ hai thầy trò các ngươi vậy. A ha ha, cũng được, chẳng qua là mấy quyển sách, vi sư chép ra mấy phần là được rồi.
Tu Bồ Đề đành chịu hừ một tiếng, cười nói.
Cười xong, lại quay về ngồi trên bồ đoàn.
Lăng Vân tử chỉ biết cúi thấp đầu, nhỏ nhẹ nói:
-Sư phó, đồ nhi tất định khiến Dương Tiễn kia bồi thường thích đáng.
-Bồi thường cái gì?
Tu Bồ Đề thở dài nói:
-Bồi thường được ư? Ngươi ít gây chuyện phiền toái cho ta là được. Về phần sư đệ Ngộ Không kia của ngươi, vi sư sẽ tự mình nói với hắn, không cần ngươi phải lo. Còn nữa.
Nói tới đây, Tu Bồ Đề dừng một chút, chỉ vào Thanh Phong tử nói:
-Riêng chuyện Khoát Linh đan, ngươi còn phải bồi lễ cho đại sư huynh của ngươi mới được. Đồ đệ của người khác, không được nhắc nhở, làm sao đến lượt ngươi khoa tay múa chân, còn đưa tặng Khoát Linh đan?
Nghe ra Tu Bồ Đề muốn làm người hoà giải, Lăng Vân tử lập tức an tâm không ít, vội vàng thuận thế quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nhận lầm nói:
-Sư đệ không hiểu chuyện, còn mong sư huynh đại nhân đại lượng, tha thứ sư đệ lần này.
Thanh Phong tử lại không nhận lễ, hừ lạnh nói:
-Tha thứ một lần này rồi còn có lần tiếp theo! Lúc mới vừa vào giám nói không hiểu chuyện thì ta còn nhận, bây giờ đã năm trăm tuổi, còn không hiểu chuyện? Nhiều năm như vậy ngay cả câu xin lỗi đều không đổi qua, có thể nói là không có chút thành ý nào cả!
Lăng Vân tử lập tức lúng túng, Tu Bồ Đề đành phải tiếp tục đứng ra hoà giải:
-Được rồi được rồi, đã nhận sai, chuyện cũng đã rồi. Tiểu đồ đệ của ngươi ăn Khoát Linh đan ngươi liền tức thành dạng này, đệ tử của ta còn thiếu chút bị hắn hại tính mạng, chẳng phải nên lột hắn một lớp da? Đúng không? Ha ha ha ha.
Nghe đến đó, tâm lý Lăng Vân tử không khỏi lộp bộp một tiếng
Lão đầu tử, thật là cái gì cũng tính không bỏ sót a