Trong mấy ngày tiếp theo, hầu tử cùng Phong Linh hành tẩu trên đường thường xuyên có thể nghe được đệ tử trong giám chỉ chỉ điểm điểm, mấy lần Phong Linh tức giận bất bình tưởng muốn bước lên tranh cãi, lại đều bị hầu tử đè lại.
Tùy theo thời gian trôi qua, loại không khí đối địch trong đạo quan này dần có xu thế càng diễn càng liệt, ngay cả hỏa thực (phần ăn) nguyên vốn thuộc về hầu tử đều bị cắt xén.
May mà hầu tử không thèm để ý, những người kia cũng không dám làm quá, đại thể còn tính an ổn.
Buổi tối ngày thứ mười, hầu tử kềm nén không được lại len lén đi ra cửa, khi hắn leo lên thạch nham, tính thử xuyên qua rừng cây trên núi thẳng đến phía bên kia đạo quan, hai thân ảnh chợt xuất hiện trước mặt hắn.
Không kịp nghĩ nhiều, hầu tử trực tiếp tránh người vào trong rừng cây, chưa chạy được vài bước, lại phát hiện đạo thân ảnh thứ ba từ sau thân cây chậm rãi hiện ra.
Dưới ánh trăng, Hư Độ hai tay khoanh trước ngực, tay cầm phất trần, kiệt kiệt cười nói:
-Tôn sư thúc, chờ đợi đã lâu. Không, phải nói là chờ đợi đã nhiều ngày!
Thần tình kia hiển nhiên là không mang hảo ý!
Hầu tử đang muốn lùi ra sau, lại phát hiện hai thân ảnh sau người đã xông tới.
Một người trong đó là Hư Tiến, một đạo sĩ tuổi trẻ khác trên cổ áo thêu chữ "Y", tựa hồ là môn hạ của tứ đồ đệ Tu Bồ Đề Y Viên tử.
-Hư Độ, cẩn thận! Hầu tử này động tác rất mẫn tiệp.
Hư Tiến quát to.
Thấy tình hình đã như vậy, hầu tử dứt khoát đứng thẳng lên hỏi:
-Làm sao? Gặp sư thúc cũng không hành lễ? Sư phó các ngươi dạy dỗ kiểu gì thês hả?
-Hừ! Chẳng qua là con súc sinh, kêu ngươi một tiếng sư thúc, ngươi còn tưởng là thật.
Nói xong, Hư Độ kéo tay áo lên, đem phất trần cuốn thành cây côn:
-Lại muốn đi Tàng kinh các đúng không, hừ hừ, dạy mãi không chừa, dù là tối nay đánh chết ngươi ở đây, sợ rằng sư tôn cũng không nói được cái gì!
Hầu tử vừa quay đầu, phát hiện hai người sau người cũng kéo lên tay áo.
-À à... chẳng lẽ là sư phó các ngươi sai phái?
Hầu tử cười lạnh nói.
-Chỉ bằng ngươi cũng cần sư phụ ta mở miệng? Đừng vội tự nâng thân giá! Phải biết ngươi đã khiến cho trên dưới toàn giám trời giận người oán, người tưởng đánh ngươi nơi nơi đều có.
-Đã hiểu rồi.
Hầu tử nhếch miệng lên, hiện ra răng nanh, dưới ánh trăng, móng tay hắn lóe ra hàn quang!
-Để xem các ngươi có bản sự kia hay không!
Bộ dạng này rõ ràng chính là muốn liều mạng.
Nửa năm tu hành, hắn sớm đã tiến vào cảnh giới đệ nhất trọng của Hành giả đạo -- Ngưng thần tụ khí hậu kỳ!
Tu đến cảnh giới này tuy còn không thấy được thần thông gì, nhưng dựa vào linh lực đối với thân thể tôi luyện cùng với gia thành lúc vận kình, thể lực mẫn tiệp sớm đã vượt xa người bình thường!
Tuy ba người kia cũng đều là Ngưng thần cảnh, nhưng luận đả đấu, Hành giả đạo đối với Ngộ giả đạo tự nhiên có tiên thiên ưu thế.
Nhìn đến một màn này, ba người nhiều ít có chút chột dạ, nhưng dựa vào người đông thế lớn, Hư Độ lớn gan hô to:
-Lên!
Lập tức, ba người từ ba phương hướng bất đồng bổ nhào về phía hầu tử!
Chẳng qua cảnh bác đấu trong ý liệu tịnh không xuất hiện, thân hình hầu tử chợt lóe, đã tung mình nhảy ên ngọn cây!
Ba người bổ nhào vào hư không tấn tốc ngẩng đầu, lại thấy hầu tử ngồi trên cây làm mặt quỷ với bọn họ:
-Bằng các ngươi? Ba tên tu Ngộ giả đạo cũng muốn bắt ta? Pháp bảo các ngươi đâu? Không có a? Thật đáng tiếc, sớm điểm quay về tắm rửa ngủ đi thôi!
Còn không đợi bọn họ làm ra động tác tiếp theo, hầu tử đã tan biến vào trong rừng cây!
-Đi! Chúng ta đi Tàng kinh các!
Hư Độ hét lớn một tiếng, ba người tấn tốc hướng tới Tàng kinh các cuồng chạy mà đi.
Ven đường lại tụ tập thêm mười mấy người, hình hình sắc sắc (đủ mọi loại hình), đều là môn hạ xuất từ các đệ tử của Tu Bồ Đề, toàn là Ngưng thần cảnh.
Tà Nguyệt Tam Tinh Động bình thường đa phần đệ tử ở lại trong giám đều là Ngưng thần cảnh, nếu đến Nạp thần kỳ, phần lớn sẽ theo các sư thúc du lịch hoặc giả đến địa phương càng thích hợp để tu hành.
Đương nhiên, Ngưng thần cảnh cũng phân thành trước sau, nếu dùng tiêu chuẩn tu Ngộ giả đạo bình thường để phân chia, đối với bọn họ giai đoạn này đầy đủ kéo dài vài chục năm quang âm, kẻ mới nhập môn tự nhiên không cách nào so sánh cùng kẻ đã tu đến hậu kỳ.
Càng huống hồ Ngưng thần cảnh của Hành giả đạo cùng Nhưng thần cảnh của Ngộ giả nói lại tuyệt nhiên bất đồng, Hành giả đạo coi trọng khả năng hấp thu thiên địa linh khí tôi luyện thân thể, mà Ngộ giả đạo thì ngược lại, bọn họ tận hết khả năng ít hấp thu linh lực để giảm thiểu sản sinh nghiệp lực, lại phải hết khả năng tôi luyện thân thể.
Hết khả năng hấp thu càng nhiều càng tốt cùng tận khả năng ít hấp thu, thân thể tôi luyện ra tự nhiên là một trời một vực.
Lúc này hầu tử đã là Ngưng thần hậu kỳ, nếu bàn về đơn đả độc đấu, hầu tử tuyệt không sợ bất cứ người nào trong đó. Chẳng qua, nếu là quần ẩu thì lại là chuyện khác.
Phải biết con kiến gặm con voi, cũng có ngày gặm cho đổ gục.
Không lâu sau, ba người này đã đến trước cửa Tàng kinh các.
Đạo đồ thủ vệ thấy bọn họ một đám hạo hạo đãng đãng đi tới rất là cả kinh, một bộ như lâm đại địch trực tiếp tế ra phi kiếm Tu Bồ Đề ban cho.
Hư Độ bước lên trước chắp tay nói:
-Vu Nghĩa sư huynh, con khỉ kia lại trộm vào Tàng kinh các, ta muốn...
-Tàng kinh các là trọng địa, nếu không có thủ lệnh sư tôn, bất cứ người nào cũng không được đi vào.
Còn chưa đợi bọn họ nói xong, Vu Nghĩa phụ trách thủ vệ Tàng kinh các đã trực tiếp ngắt lời.
-Vu Nghĩa huynh, hiện tại hầu tử kia đang ở ngay trong Tàng kinh các!
-Ta không biết hầu tử nào hết, ta chỉ biết Tàng kinh các là trọng địa, nếu không có thủ lệnh sư tôn, bất cứ người nào cũng không được đi vào.
Một cổ khí huyết tuôn lên tâm đầu, Hư Độ sắc mặt hơi biến, lại nhịn xuống.
Vu Nghĩa này, rõ ràng là cả cơ hội để mình nói cũng không cho! Đúng là hiếp người quá đáng!
Hồi phục tâm tình, Hư Độ lại thấp giọng nói:
-Vu Nghĩa sư huynh, bây giờ chỉ cần mọi người tiến vào Tàng kinh các tìm một cái, ngươi liền biết lời ta nói là thật hay giả.
-Tàng kinh các há là chỗ cho các người tiến vào tìm kiếm?
Vu Nghĩa nhíu mày, lành lạnh nói.
-Được được được!
Hư Độ cắn răng nói:
-Chúng ta không tiến vào! Các ngươi tiến vào tìm, được không?
Chỉ nghe Vu Nghĩa cười lạnh nói:
-Lúc nào tuần thị Tàng kinh các, sư tôn đều chưa từng hỏi đến, ngươi ngược lại đã khoa tay múa chân trước rồi?
Lập tức, hai bên gò má Hư Độ giật giật một trận.
Đám người tụ tập bên ngoài Tàng kinh các càng lúc càng nhiều, Vu Nghĩa vẫn không chịu nhân nhượng, lại thêm đám người Hư Độ đều là Ngưng thần cảnh, mà Vu Nghĩa đã là Nạp thần kỳ, trong tay còn cầm phi kiếm Tu Bồ Đề ban cho, xông vào khẳng định là tự chuốc lấy nhục.
Chỉ sợ sự tình nháo lớn khiến sư phó mình nghe được thì không hay, Hư Độ đành phải cắn răng, căm tức nhìn vào Tàng kinh các nói:
-Hầu tử, hôm nay tính ngươi gặp may! Chúng ta đi!
Oán thù các lúc càng sâu a.
Trên lầu ba Tàng kinh các, hầu tử từ khe hở bên cửa sổ nhìn ra đám người dần dần tán đi ở bên ngoài.
-Tàng kinh các ở chỗ đấy, bất dời bất động. Nếu ngươi có thể tiến, thì cứ vào, nếu ngươi không thể vào, cũng đừng vội nhiều lời. Chuyện thủ lệnh sau này đừng có nhắc lại.
Mấy câu sau cùng kia của Tu Bồ Đề vẫn còn ở bên tai.
-Lão đầu tử kia sớm đã biết sẽ có kết quả như vậy! Hắn cái gì đều biết!
Hầu tử một quyền trùng trùng đập lên song cửa.
Lão nhân kia làm sư phó Thanh Vân tử nhiều năm như vậy, không khả năng không biết phong cách hành sự của Thanh Vân tử. Sớm biết Thanh Vân tử là người như thế nào, lại vẫn bỏ mặc hầu tử trộm nhập Tàng kinh các mà không cho thủ lệnh...
Đắc tội Thanh Vân tử, chính là đắc tội trên dưới đạo đồ trong toàn bộ đạo quan! Cho dù Thanh Vân tử không hạ mình đối phó hầu tử, cũng tự nhiên sẽ có người ra tay!
-Sợ rằng tương lai muốn đi vào Tàng kinh các sẽ không hề dễ dàng a. Lão đầu tử kia cứ phải thiết chướng ngại cho ta vậy à?
Hầu tử cắn răng bắt đầu tìm tòi trong đống thư tịch:
-Sao trong này mãi chưa từng gặp qua ngoại gia công pháp? Tới cái côn pháp cũng được, nếu là học thành, tương lai gặp phải bọn họ liền không cần chạy nữa!
Vừa nói, trên giá sách bên cạnh chợt rớt xuống một quyển thẻ tre.
Cầm lên vừa nhìn --Cửu chuyển Càn Khôn côn !
-Sao trước kia ta lại không phát hiện ra? À, nét mực còn mới?
Hầu tử đem côn pháp nhét vào trong tay áo, quay đầu hướng Tiềm tâm điện của Tu Bồ Đề hồ nghi nhìn một cái:
-Hôm nay vận khí tựa hồ tốt một cách kỳ lạ, đã thật lâu ta chưa gặp hảo vận thế này.
Lại sờ soạng một bản thư liên quan từ ngưng thần tụ khí quá độ đến nạp thần ngự thuật, hầu tử len lén chuồn ra Tàng kinh các.
Ngày kế, hầu tử liền xin Phong Linh giúp đỡ lấy một cây Bạch Lạp Mộc Võ côn từ nội vụ khố, được đến câu trả lời là trong giám không chuẩn sử dụng vũ khí, bởi thế không có.
Hầu tử hết cách, đành tự mình tại hậu sơn làm ra một cây, đáng tiếc mộc tài phổ thông làm sao tạo nổi mộc côn nên hồn, bộ dáng giòn yếu chỉ cần vung ra trọng kích liền sẽ đứt gãy.
Cuối cùng hắn đành tạm thời gác bỏ ý tưởng luyện côn, chuyển sang tiếp tục tu hành thổ nạp.
Ban đêm ngày đó hầu tử vốn định lại đi Tàng kinh các xem xem có thể tìm được một bản ngoại gia quyền pháp hay không, chẳng qua cuối cùng lại xóa bỏ ý niệm, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm giác được, ở chung quanh nhà gỗ hiện tại có gần hai mươi khí tức khác nhau!
Đây chỉ gần gần là vòng trong, ở vòng ngoài, nơi hầu tử cảm giác không đến còn không biết có bao nhiêu!
- Tình cảnh bây giờ đúng là hỏng bét thấu đỉnh! Lão đầu tử ngươi cũng không quản một cái ư?
Hầu tử chợt gầm gào nói.
Tu Bồ Đề xa tại bên kia đạo quan lông mi run run, trên mặt mạc danh lộ ra ý cười, nhưng tròng mắt đều không mở ra, chỉ là tiếp tục đả tọa tu hành.
Đợi hồi lâu, nửa điểm động tĩnh đều không có, hầu tử có phần chán nản.
Không nghe được? Nhất cử nhất động của bất cứ người nào trong đạo giám này rõ ràng chạy không thoát tầm mắt lão nhân kia. Câu nói vừa nãy chính là muốn nói cho lão đầu tử kia nghe.
Hiện tại tính thế nào? Để hầu tử tự sinh tự diệt?
Đưa mắt nhìn lại toàn bộ đạo quan, trừ Phong Linh cùng một lão già không biết trong đầu đang nghĩ thứ gì là Tu Bồ Đề, còn lại toàn là địch nhân! Toàn đặc a đều là địch nhân!
Sự kiện Thanh Vân tử trước đó đã khiến tất cả mọi người minh bạch Tu Bồ Đề đang che chở hầu tử.
Thế là trong lòng mọi người dám giận mà không dám nói!
Thế còn sự kiện tối ngày hôm qua? Hắn khiến tất cả mọi người đều đã minh bạch Tu Bồ Đề sẽ không ra tay ngăn cản!
Hiện tại trên dưới đạo quan đều đang ma quyền sát chưởng a!
-Ngộ giả đạo... Thiện bói toán, biết thiên mệnh...
Đắc tội Thanh Vân tử, cư nhiên sẽ đưa tới kết quả này. Tên Thanh Vân tử cố chấp kia tại những đạo đồ này đến cùng có uy vọng cao bao nhiêu?!
Hầu tử siết tay thành quyền, đấm vào lòng bàn tay còn lại bôm bốp một tiếng, cái này là Ngộ giả đạo, cái này là Ngộ giả đạo!
Từng bước mưu đồ, từng bước tính toán!
Không cần phải chân chính ra tay, chỉ cần tứ lạng bạt thiên cân liền có thể được đến kết quả mà mình muốn!
Từ trước cũng từng nghe nói qua Tôn Ngộ Không là bị người tính toán, hiện tại tính là đã minh bạch.
Đừng nói Như Lai, tựu là Tu Bồ Đề...
Bắt đầu từ lúc vào giám, hầu tử đã không qua khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Tu Bồ Đề, từng bước từng bước, đều bị hắn tính đến sít sao!
Hắn cuối cùng muốn làm cái gì?
-Không được! Tuyệt không thể tiếp tục như vậy nữa!
Hầu tử mở to đôi mắt, bắt đầu lục lọi trong đống sách mà mình chép được.
-Tất phải có cách phá giải!