-Ai tới vào lúc này? Chẳng lẽ là lão đầu tử phái người tới gọi?
Hầu tử cùng Phong Linh liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm.
Hắn cùng Phong Linh ở chỗ này cơ hồ có thể dùng cách tuyệt khỏi thế giới để hình dung, ngày thường rất ít có người lên cửa.
Liền cả mấy tên đạo đồ ở phòng bếp gần đó cũng sợ dây dưa cùng hầu tử sẽ dẫn đến các sư huynh đệ trong giám gạt bỏ nên chưa từng tới cửa, gặp phải trên đường cũng tận lượng tránh ra xa.
Cửa này, trừ Phong Linh còn thật chưa có người nào khác gõ qua.
Nghi hoặc mở cửa, một khuôn mặt tuổi trẻ ánh vào mí mắt.
Kẻ đến là một đạo đồ mười bảy mười tám tuổi, mặt mày thanh tú, đầu cắm tử ngọc trâm, thân mặc bạch hạc đạo bào màu tím viền vàng, chân đạp một đôi giày mây màu tím.
Thấy chẳng qua là một thiếu niên gầy teo yếu ớt, nhưng thân quần áo kia lại khiến hầu tử không khỏi ngẩn người.
Ở trong đạo giám này, chưa từng gặp qua trang phục hoa quý như thế.
Lúc này, người đó chính mặt mang ý cười, mắt đăm đăm coi chừng hầu tử, thần tình kia phảng phất đang chiêm ngưỡng một thứ gì đó rất là thú vị.
Nửa buổi, đối phương mới cười hì hì nói:
-Lần đầu gặp mặt, Ngộ Không sư đệ.
Hầu tử chính đang cầm nắm bất định về thân phận đối phương, Phong Lưng đứng sau người chợt kêu lên:
-Lăng Vân sư thúc!
Bát sư huynh Lăng Vân tử?
Hầu tử hoảng nhiên đại ngộ, Nguyệt Triều từng nói Lăng Vân tử nhìn qua như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi!
-Bái kiến Lăng Vân sư huynh!
Hầu tử liền vội khom người cung kính hành lễ.
-Bái kiến Lăng Vân sư thúc!
-Phong Linh cũng vội vàng chạy đến bên cửa hành lễ.
-Miễn miễn.
Lăng Vân tử nhìn nhìn Phong Linh cười hì hì nói:
-Tiểu nha đầu, ngươi biết là ta không coi trọng những lễ nghi này mà.
-Lăng Vân sư thúc làm sao đột nhiên lại trở về?
Phong Linh ngẩng đầu lên hỏi.
-Chiến đánh xong thì về thôi.
Lăng Vân tử tùy tiện lắc lắc tay áo, nâng cước kéo lên đạo bào bước qua khung cửa:
-Ngộ Không sư đệ a, trong nhà ngươi có nước có trà, sao không châm cho ta một chén? Lễ tiết ta bất luận, nhưng trà này ta lại thích uống a.
Phong Linh vội vàng chạy đến bên bàn, nâng ấm nước lên đảo xuống chén:
-Trà thì không có, chỉ có nước, muốn hay không? Lăng Vân sư thúc.
Tuy ngoài miệng mở mồm một tiếng sư thúc, nhưng lại không thấy câu cẩn. Đoán rằng Lăng Vân tử này cũng là người bình dị dễ gần.
-Chỉ có nước? Nước cũng được! Khát lắm rồi.
Lăng Vân tử vươn tay tiếp lấy chén.
Nhưng đúng lúc này, hầu tử chú ý tới nơi xa sau người Lăng Vân tử xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
Một bộ váy dài bằng lụa mỏng màu trắng dập dờn theo gió, mái tóc dài đen nhánh như mực tết hình đóa hoa trút nghiêng mà xuống, xõa lên áo khoác bằng nhung chồn trắng.
Thân ảnh kia phảng phất như tiên tử hạ phàm.
Tập trung nhìn kỹ, nét mặt không chút phấn son tinh trí như vẽ, khiến người đột nhiên tâm động. Chỉ là trong mi mục lại nhiễm lên vẻ lo lắng sâu nặng.
Cái gì gọi là tiên khí, hôm nay hầu tử quả nhiên kiến thức đến.
Thì ra người thật có thể đẹp đến mức giống như từ trong bức họa đi ra.
-Đó là ai?
Hắn không khỏi nghĩ ngợi.
Lăng Vân tử hơi ngửa đầu, đem nước trong chén uống sạch sẽ, ngước mắt nhìn hầu tử đứng tại cạnh cửa cùng với nữ tử đứng ở ngoài cửa không có đi vào, nói:
-Để ta giới thiệu với các ngươi, đây là đồ đệ ta mới thu, Dương Thiền.
-Dương thiền!
Tâm tạng hầu tử lộp bộp một cái.
Dương Thiền? Muội muội Dương Tiễn? Tam thánh mẫu? Nàng đến chỗ này làm cái gì?
Không đúng, Lăng Vân tử nói là đồ đệ hắn mới thu, sư phó nàng không phải Ngọc Đỉnh chân nhân ư? Chuyện này rốt cục là thế nào?
-Lại đây, Dương Thiền, đây là Ngộ Không sư thúc.
Lăng Vân tử chỉ vào hầu tử nói.
Chẳng qua Dương Thiền tựa hồ không quá tập trung, giống như không nghe được lời của Lăng Vân tử, chẳng để ý gì đến hầu tử cùng Phong Linh, chỉ một mình đứng ở trước cửa nhìn về xa xa, không biết đang nhìn cái gì.
Đồ đệ không để ý sư phó, Lăng Vân tử chỉ đành lúng túng cười cười.
Phong Linh thấy thần tình hầu tử có phần cổ quái, chuyển sang nhìn về phía Dương Thiền, thả xuống ấm trà trong tay, đi tới muốn bắt chuyện, lại bị Lăng Vân tử kéo lại, tay giấu trong tay áo khe khẽ lắc lư, tỏ ý Phong Linh không cần để ý đến nàng.
-Đây lại là chuyện gì?
Nghi hoặc trong lòng hầu tử càng nặng.
-Ngồi, ngồi.
Biểu tình Lăng Vân tử lại đổi, trở về bộ dạng cười hì hì vừa nãy, đặt mông ngồi lên giường. Nhìn cung cách hắn mời mọc hai người ngược lại giống như người ở chỗ này là hắn.
-Cái kia, Ngộ Không sư đệ a. Lần đầu gặp mặt... Ngươi tưởng muốn lễ gặp mặt là gì?
-Lễ gặp mặt?
Hầu tử ngây người mất một lát.
Thanh Vân tử là sư huynh, Lăng Vân tử cũng là sư huynh, sư huynh cùng sư huynh, cũng kém nhau thật nhiều a?
Còn không đợi hầu tử mở miệng, liền thấy ngoài cửa vội vàng chạy tới một đạo đồ, lúc đạo đồ kia nhìn đến Dương Thiền rõ ràng ngẩn ngơ một cái, thiếu chút bước loạng choạng chúi ngã xuống đất.
Hoãn thần lại, hắn mới đi vào trước nhà gỗ của hầu tử, cúi đầu chắp tay nói:
-Lăng Vân sư thúc, sư tôn mời ngài.
Đôi mắt kia thỉnh thoảng còn liếc về hướng Dương Thiền.
Lăng Vân tử lập tức lúng túng cười cười, quay đầu nhìn hầu tử cùng Phong Linh một chút, lại nói với đạo đồ:
-Ngươi đi bẩm sư phó trước, cứ nói, hơi đợi chút, một lát ta qua đó.
-Ý sư tôn là, mời sư thúc lập tức đi sang!
Lăng Vân tử vừa nghe lời này liền hiểu rõ tình hình, nụ cười trên mặt tan biến, đổi thành vẻ lo lắng, hai tay thu vào tụ áo chắp ra sau lưng, đôi mắt đảo quang tựa hồ đang suy tư gì đó.
Nửa buổi, mới thầm thì nói:
-Lại muốn ai huấn, ai. Ngộ Không sư đệ, chốc nữa ta lại tới tìm ngươi.
Nói xong liền cáo từ hai người, dẫn Dương Thiền tùy theo đạo đồ hướng tới Tiềm tâm điện của Tu Bồ Đề.
Thấy ba người đi xa, hầu tử nghiêng người nhỏ giọng nói với Phong Linh:
- Lăng Vân sư huynh này thật sự là rất đặc biệt a.
Phong Linh quệt quệt môi, nói:
-Lăng Vân sư thúc vốn là tiểu sa di trong Phật tự, không biết làm sao, có một ngày đột nhiên hoàn tục, nói phải về nhà đón dâu khiến chủ trì tức giận gần chết. Không nghĩ tới hắn ly khai chùa miếu lại không về nhà mà là chạy đến nơi này cầu đạo. Nói là bởi vì tu Phật quy củ rất nhiều, còn là tu đạo thoải mái.
-Đây cũng là một cái kỳ nhân. Được rồi, ngươi, đi thăm dò xem Dương Tiễn bên kia tình hình sao rồi.
-Dương Tiễn?
Phong Linh ngẩng đầu lên nhìn hầu tử một cái.
-Dương Thiền kia, nếu như không lầm thì hẳn là muội muội của Dương Tiễn. Sư phó nàng không phải Ngọc Đỉnh chân nhân ư? Sao lại bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh Động ta rồi?
Phong Linh bĩu môi híp mắt trừng hầu tử, nổi giận nói:
-Ta chỉ biết nam nhân háo sắc, lại không biết thì ra nam hầu cũng háo nữ nhân sắc! Vừa nãy nhìn nhãn thần ngươi nhìn nàng là biết không đúng rồi!...
Trong Tiềm tâm điện, Tu Bồ Đề ngồi trên bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn chăm chăm Lăng Vân tử quỳ ở đối diện, một mặt lãnh mạc.
Lăng Vân tử hai tay nhè nhẹ ngắt ngắt ống quần, cúi thấp đầu, mân mê miệng, một bộ thái độ lợn chết không sợ nước sôi.
-Quang --!
Chỉ nghe Tu Bồ Đề một chưởng đánh tại trên đất, quát to:
-Ngươi, thật là càng lúc càng vô pháp vô thiên!
-Hư hư!
Lăng Vân tử gấp gáp ngẩng đầu lên một mặt biểu tình xin tha, chỉ ra ngoài cửa nói:
-Sư phó, đừng. Đồ đệ ta còn tại mặt ngoài, nếu để nàng nghe thấy được, ngài khiến người làm sư phó như ta mặt mũi biết đặt chỗ nào?
Âm điệu Tu Bồ Đề lại cao mấy độ, tiện tay nắm lên thẻ tre bên người quăng hướng Lăng Vân tử, quát to:
-Ngươi còn biết ngươi là sư phó? Nói! Ngươi còn có người nào không dám thu làm đồ đệ? Hả?
Chớp qua thẻ tre đánh tới, Lăng Vân tử vội vàng hai tay bấm bấm, từng điểm lóng lánh tán lạc các nơi trong đại điện, chốc lát liền tan biến mất.
Đây là Cách âm thuật, đem thanh âm trong đại điện cách tuyệt cùng ngoại giới.
Thi pháp xong, Lăng Vân tử ngoan ngoãn quỳ cúi thấp đầu.
Tu Bồ Đề nhìn bộ dạng hắn, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nửa buổi, mới đành chịu thán nói:
-Lần trước ngươi thu Xà tinh Thiên Đình lùng bắt làm đồ đệ, chọc đến đặc sứ của Vương Mẫu ba ngày hai đầu quẹt tới chỗ ta. Còn có mấy lần...
-Sư phó, không phải ngài nói đích hữu giáo vô loại ư?
Lăng Vân tử hơi hơi ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi.
-Ngươi có biết hắn vì sao bị lùng bắt? Ngươi thu đồ đệ chẳng lẽ đều không hỏi lai lịch?
-Quang –
Tu Bồ Đề tức gấp, lại là một tát vỗ trên mặt đất.
Cái này Lăng Vân tử triệt để không dám ngẩng đầu.
Đã nhiều năm rồi, Tu Bồ Đề tuy còn chưa tu đến Thiên đạo, nhưng cũng cực ít có sự tình khiến hắn phát nộ. Chỉ là đối với bát đồ đệ Lăng Vân tử từ trước tới nay luôn không án lý ra bài, mới lần gặp đều nộ thượng tâm đầu, khó miễn trách cứ một phen.
Chỉ vì thiện tính giả gặp phải thiện tính giả, tính kia, liền cũng tính không rõ nữa.
Mà lần này, Thái Thượng Lão Quân lâm thời xuất quan, Thiên Đình vây công Dương Tiễn, toàn bộ sự tình ẩn ẩn đều đã thoát ly khống chế. Tu Bồ Đề không ngờ đến là, bát đồ đệ của mình đi xem náo nhiệt liền thuận tiện thu muội muội Dương Tiễn làm đồ đệ mang về.
-Xà tinh kia... Được, Xà tinh không nhắc cũng thôi, không nhắc cũng thôi. Lần này thì sao? Ngươi đem muội muội Dương Tiễn thu trở về. Ngươi cũng không nghĩ qua, Dương Tiễn kia là người nào? Ngươi chê Tà Nguyệt Tam Tinh Động này của ta quá an nhàn đúng không?
Lăng Vân tử vùi đầu càng thêm thấp.
-Lần này Dương Tiễn đại bại Thiên Đình, ngươi có biết vì sao? Đại bại Thiên Đình, lại tiếp thụ chiêu an, xua tán chúng nhân, ngươi có biết vì sao? Dương Thiền này bản tính thế nào, ngươi đã từng tính qua? Trong chúng đệ tử, ngươi tối tinh thông bói toán suy diễn chi thuật, nhưng ngươi đã từng ngắt chỉ tính qua? Ngươi đều học đi đâu cả rồi?
Cả giận quơ tay lên, trấn giấy bên tay bị quăng đi qua.