Chương 47: Dương Tiễn

Đại Bát Hầu

Ba Ba Không Phải Rùa 15-03-2023 01:35:30

-A - Một tiếng rít chói tai vang vọng rừng cây, đợi đến lúc tập trung nhìn lại, Phong Linh mới chuyển kinh thành giận, khẽ gõ phất trần tới: -Làm ta sợ muốn chết! Lăng Vân sư thúc chỉ biết dọa người! -Ngươi gan bé như thế làm sao mà tu tiên? -Cần ngươi quản! Hừ! Phong Linh tức giận nói, xoay người bước tiếp đường của mình. Lăng Vân tử đành chịu, cất bước theo sau, hỏi: -Ta hỏi ngươi, đã dặn là không đến quan đầu sau cùng tuyệt không được ăn Khoát Linh đan, làm sao mới chưa được bao lâu đã ăn rồi? -Ta cũng hỏi ngươi, ngươi đưa Nạp thần đan cho hầu tử là có ý gì? -Chính hắn muốn thôi, làm gì có ý nào. -Rõ ràng Nạp thần đan không cách nào giúp hắn đột phá đến Nạp thần cảnh! Ngươi còn huyênh hoang không biết ngượng, thiếu chút thì hại chết hầu tử. Phong Linh vừa đi đường vừa bĩu môi nói. -Không phải ta còn đưa cả "Hoạt đan phương" cho Dương Thiền rồi ư? Vừa nói đến đây, Phong Linh chợt đứng lại, Lăng Vân tử nhất thời không chú ý, thiếu chút thì đụng vào lưng nàng. Chỉ thấy Phong Linh chậm rãi quay người lại, híp mắt hồ nghi coi chừng Lăng Vân tử, từng bước ép tới gần, nhỏ giọng hỏi: -Cũng tức là nói, sư thúc ngươi cố ý đưa Dương Thiền sang đây? Đã sớm có dự mưu từ trước? Lăng Vân tử lập tức giật mình, biết vừa nói bậy, nhưng mà bây giờ phủ nhận cũng đã muộn, nhất thời lại không nghĩ ra cái gì để lấp liếm được. Đành phải chột dạ cúi đầu, Phong Linh bước tới trước một bước, hắn liền lui ra sau một bước. -Đúng là ngươi cố ý! Ngươi là đồ hỗn đản hỗn đản hỗn đản hỗn đản hỗn đản hỗn đản! Phong Linh giơ phất trần lên, cuồng nện lên người Lăng Vân tử, nhất thời nện cho Lăng Vân tử ôm đầu chạy trốn như chuột. Xa xa nhìn lại bộ dạng chột dạ của Lăng Vân tử, Phong Linh giận dỗi xoay người tiếp tục đi đường, cao giọng kêu nói: -Ta muốn nói cho sư phó, là ngươi nói với ta ăn Khoát Linh đan có thể tăng tiến tu vị! Là ngươi xúi giục ta ăn! -Cái gì? Khóe miệng Lăng Vân tử giật giật hai cái, gấp gáp đuổi theo: -Đừng đừng! Lời này không thể loạn nói! Rõ ràng Khoát Linh đan là chính ngươi đòi lấy từ chỗ ta, ngươi mà nói như vậy, sư huynh chắc phải lột da ta mất! -Hừ, ai nhủ ngươi tính toán hầu tử! -Hey, sư thúc nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, vì một con khỉ mà hãm hại sư thúc, ngươi cũng quá không nhân tính! -Cái đó không cùng dạng, không cùng dạng! A --! Phong Linh chợt quay người lại, nhắm mắt, cao giọng rít lên. Thoáng chốc, thanh âm bén nhọn truyền khắp rừng cây. Nhất thời hù cho Lăng Vân tử sợ hết hồn. Kêu xong, hung hăng cắn cắn răng, trừng hắn một cái, Phong Linh xoay người bĩu môi, tiếp tục đi đường. -Uy uy, đừng đi. Không thể nói lung tung với sư phụ của ngươi a. Uy -- Tiểu Phong Linh, cô nãi nãi, tổ nãi nãi, cầu ngươi, tính tình sư phụ ngươi thế nào ngươi cũng biết rồi đấy. -Ta cứ muốn loạn nói! Ta cứ muốn loạn nói! Hừ! Chớp mắt đã về đến Lăng Yến lý. Đẩy ra cửa phòng khép hờ, chỉ thấy dưới ánh sáng từ ly thanh đăng, hầu tử cùng Dương Thiền ở trong nhà mắt to trừng mắt nhỏ, bộ dạng giống như tùy thời sẽ động thủ. Thấy tình hình này, Phong Linh còn chưa kịp nói chuyện, Lăng Vân tử đã bước thẳng vào: -Làm sao vậy làm sao vậy? Hòa khí phát tài hòa khí phát tài. Hai người đều không đáp lời, Dương Thiền trừng hầu tử một cái, nói: -Đồ không biết điều! Nói xong xoay người liền đi, đẩy mạnh cửa, ầm vang một tiếng. Đợi sau khi Dương Thiền rời đi, Lăng Vân tử mới giương mắt nhìn hầu tử, hỏi: -Làm sao vậy? -Ngươi hỏi nàng. Hầu tử chỉ lạnh lùng đáp một câu, liền không nói thêm gì nữa. Nhìn hầu tử một chút, lại xoay người nhìn cánh cửa đang rung rung một chút, rồi lại quay đầu nhìn hầu tử, Lăng Vân tử xoay người chạy ra ngoài phòng, trong miệng lầu bầu: -Không phải nói thông đồng cùng một chỗ rồi mà? Sao còn nhao lên? Ai nha, mụ nội của ta. Đợi đến Lăng Vân tử đi rồi, hầu tử mới thở dài một hơi thật sâu, vươn tay cầm lên viên đan dược Tu Bồ Đề đưa tới, nuốt xuống. Dược vừa vào thể, lệ khí hung bạo trong người lập tức tiêu giải không ít. Nhắm mắt lại, một bên xếp bằng đả tọa điều chỉnh khí tức, một bên hỏi: -Đều đưa đi? -Không, buổi tối pháp trận trong núi được khởi động, đi ra sợ xảy ra chuyện. Hơn nữa Do dự một lúc, Phong Linh mới áp thấp giọng, khe khẽ nói: -Ta muốn lưu lại bọn họ. -Hả? Hầu tử hé mở một mắt, trông hướng Phong Linh, hỏi: -Có thể làm thế ư? Phong Linh bẹp miệng, cúi đầu xoa nắn ngón cái, có vẻ lo lắng nói: -Không biết, đang rầu rỉ không biết ăn nói thế nào với các sư huynh đây. Trước kia trong giám chưa từng nhận qua yêu tinh nào cả, không biết bọn họ đồng ý hay là không. Hầu tử mở mắt ra, khe khẽ ra hiệu một cái. -Ngươi là nói Tìm Lăng Vân sư thúc? Phong Linh hơi hơi mở to hai mắt. -Không phải ai cũng nói hắn cả ngày ở cùng một chỗ với yêu tinh ư? Việc này không tìm hắn thì tìm ai? Nếu mà không được thì cứ đưa đến Lăng Vân các của hắn. -Không muốn! Phong Linh phồng má lên, cắn môi lắc đầu nói: -Bây giờ ta không muốn nói chuyện với hắn. Hắn tính toán ngươi! -Vậy thì hết cách. Hầu tử tựa hồ không nghe được nửa câu sau, khép mắt lại. -Hay là Phong Linh vươn ngón tay ta chọc vào tay hầu tử, cười hì hì hỏi: -Ngươi nói với sư tôn? -Ta đi nói còn không bằng ngươi đi nói, huống hồ ta thực không muốn tiếp xúc với lão đầu tử. -Vậy hay là, nói với Thanh Vân sư thúc? Chỉ cần hắn chịu gật đầu, khẳng định không người dám phản đối! -Nói với hắn? Hầu tử bỗng mở to hai mắt trông hướng Phong Linh. -Ngươi xem. Chỉ vào túi thuốc đã mở ra, Phong Linh nói: -Đây là hôm nay hắn nhờ người đưa sang, ta cảm thấy, hắn không phải muốn đối đầu với ngươi. Nếu không, nhân dịp này cầu hắn làm một chuyện, thử xem thế nào Phong Linh lắc lắc đầu như có điều suy tư, nói: -Như thế tâm kết giữa các ngươi liền được giải khai, đối với ngươi cũng không có chỗ hỏng. Lăng Vân tử rón rén đi tới sau lưng Dương Thiền, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, vung tay áo ra, chính chính thần sắc, bày ra bộ dạng của một sư phó, ho khan hai tiếng, nói: -Ta nói Dương Thiền a -Cút ra! Còn không đợi hắn nói xong, Dương Thiền đã xoay người hai mắt trừng sang. Một tiếng quát này, thần khí Lăng Vân tử thật không dễ dàng mới tạo ra được đều bị quát tan. Chỉ nghe Dương Thiền lành lạnh nói: -Bái ngươi vi sư là quyết định của anh ta, chứ không phải ta muốn vái. Đừng tưởng rằng ngươi là sư phó thì như thế nào! -Ta Ta Chỉ vào chính mình, Lăng Vân tử nửa ngày nói không ra lời, nuốt xuống hai ngụm nước bọt, nhưng thực nuốt không trôi cục tức này, mới nhíu mày lại, một mặt vô tội nói: -Ngươi uống lộn thuốc à? Ta làm gì ngươi? Giờ Dương Thiền mới thả lỏng người, nói: -Con khỉ chết giẫm kia, thật chẳng ra thứ gì! -Hắn chẳng ra thứ gì thì liên quan gì đến ta? Nói xong, Lăng Vân tử đột nhiên ngây người, tựa hồ nhớ ra điều gì, nghiêm mặt nói: -Ta còn chưa hỏi ngươi, có phải ngươi đã động tay động chân trong phương thuốc của Ngộ Không sư đệ? Dương Thiền cũng không kiêng kỵ, trực tiếp lườm hắn một cái, nói: -Chuyện đã biết rồi còn cố hỏi, động tay động chân thì đã làm sao? -Hắc, ngươi còn có lý? Ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu sư huynh đang chất vấn ta chuyện này không? -Vậy cứ để bọn họ tới tìm ta. Dương Thiền lành lạnh ném lại câu nói, xoay người đi vào trong mộc ốc của mình. Lăng Vân tử nhất thời tức điên lên, chỉ vào bóng lưng Dương Thiền, kêu nói: -Cái gì gọi là để bọn họ tới tìm ngươi? Bọn họ là sư thúc của ngươi! Quay lại đây cho ta! Dương Thiền không quay lại, cũng không có chút ý định muốn quay lại nào. Đành chịu, Lăng Vân tử chỉ còn cách thí điên thí điên đi theo, trong lòng thầm thì, nhận phải tên đồ đệ thế này thật là xui tận mạng. Kết quả còn không đợi hắn vào cửa, liền nghe "Ầm" một tiếng, Dương Thiền trực tiếp đóng sầm cửa lại, gác then cài lên. -Ngươi --! Ngươi đừng quá phận! Lăng Vân tử đứng ở trước cửa la lớn. Có điều Dương Thiền căn bản mặc kệ hắn, không chút nào để tâm. Hết cách, Lăng Vân tử đành phải quay đầu, tâm lý cảm thán, sao hắn là sư phó Tu Bồ Đề cũng là sư phó, mà đãi ngộ giữa sư phó cùng sư phó sao khác nhau nhiều đến vậy. Vừa quay đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn nãy giờ đứng ở sau lưng hắn. Búi tóc chải lên cao cao, mặt mày anh tuấn, thân mặc một bộ văn sĩ bào màu trắng, ngoại bào đắp từng mảnh ngân giáp, không nhiễm một hạt bụi. Một đôi phượng nhãn, thậm chí tinh trí còn hơn cả nữ tử. Dưới ánh trăng khắp người tán phát ra bạch quang thâm u, trên mặt nam tử phảng phất che phủ một tầng băng sương, không chút biểu tình, lại có một loại khí thế không giận tự uy. Trên thiên đình giữa trán hách nhiên mọc một con mắt kỳ dị. Chỉ thấy hắn cung kính khom người chắp tay nói: -Lăng Vân huynh, Dương Tiễn bồi tội thay xá muội. Xá muội không hiểu chuyện, còn mong đừng để trong lòng.