Chương 44: Nên tới cuối cùng đã tới

Đại Bát Hầu

Ba Ba Không Phải Rùa 15-03-2023 01:35:30

Ánh trăng long lanh bị ngăn trở ở bên ngoài, trong Tiềm tâm điện là một mảnh u ám, hai ngọn đèn xanh đong đưa. Đan Đồng tử ngơ ngẩn quỳ ở chính giữa đại điện, thậm chí vết thương còn chưa kịp kịp xử lý, máu trên người rơi tí tách xuống sàn. Quỳ ở sau lưng hắn là Thanh Vân tử. Hai người im lìm không nói câu nào. Hồi lâu, cửa lớn bị ầm vang đẩy ra, Tu Bồ Đề bước nhanh đi tới. Bạch bào trên người lây dính không ít vết máu, trên mặt đầy vẻ giận dử, về đến vị trí của mình, ngồi xuống. Hai tên đồ đệ không dám thốt lấy một tiếng, khom người, cúi dập đầu. -Ngươi có gì muốn nói không? Tu Bồ Đề lành lạnh nhìn Đan Đồng tử, quát lớn. -Đệ tử sai rồi. Đan Đồng tử cúi đầu nói. -Nói! Sai cái gì! Nói xong, Tu Bồ Đề nắm lấy thẻ tre bên cạnh, trùng trùng ném xuống mặt đất. Tiếng vang thanh thúy vọng khắp đại điện. Đôi mắt già nua híp lại, lãnh mạc nhìn chăm chăm Đan Đồng tử đang cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu. Đan Đồng tử do dự hồi lâu, chậm chạp không biết mở miệng thế nào. Thấy cảnh này, Thanh Vân tử đành phải há mồm: -Sư phó, việc này -Ta hỏi ngươi ư? Tu Bồ Đề nghiêng đầu trừng Thanh Vân tử một cái. Thanh Vân tử cả kinh, vội cúi đầu, khom người xuống. Nghĩ hồi lâu, Đan Đồng tử nuốt một ngụm nước bọt, đứng thẳng lên nói: -Hầu tử kia muốn nửa đêm xông vào Tàng kinh các, bởi thế -Bởi thế ngươi liền muốn giết hắn? ! Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Tu Bồ Đề nhấc lên nghiên mực trên bàn trực tiếp nện tới. Một tay này tịnh không nhanh, nhưng Đan Đồng tử không dám tránh. Nghiên mực nện trên trán hắn, vỡ thành hai mảnh. Một dòng máu tươi chậm rãi từ trên trán trượt xuống. -Đệ tử Không dám Không có đưa tay lau đi vết máu trên trán, Đan Đồng tử cúi đầu nhỏ giọng nói. -Không dám? Hừ! Bình thường vi sư dạy ngươi thế nào! Dạy các ngươi thế nào. Hả?! Tu Bồ Đề nghiêng mặt đi không nhìn hắn. Đan Đồng tử không dám nói thêm. Không khí trong điện lập tức hơi lạnh. Thanh Vân tử hé nhấp môi, ho khan hai tiếng nói: -Sư phó, Đan Đồng sư huynh tức quá mới hồ đồ, nếu không làm sao có thể rút kiếm chỉ hướng sư đệ? Tu Bồ Đề sách sách cười lạnh nói: -Tức gấp? Để một đứa nha đầu chỉ bằng hai ba câu nói liền dắt mũi mà đi, ngươi là tu Hành giả đạo tu đến hồ đồ rồi ư? A? Ngày khác nếu là đổi thành người khác khích ngươi hai câu, có phải ngươi cũng muốn rút kiếm chỉ hướng vi sư a? Đan Đồng tử vội vàng chôn đầu xuống: -Đệ tử không dám! Máu tươi trên trán rơi xuống, chui vào kẽ nứt dưới đất. -Không dám không dám? Trước đó mấy ngày những đạo đồ kia làm ầm ĩ thì cũng thôi, các ngươi thân làm nhập thất đệ tử của ta, sở tu đều do vi sư truyền dạy. Không ngờ các ngươi cũng lội vào vũng nước đục kia, tự hạ thân giá! Ngu muội! Ngu muội chí cực! -Sư phó -Đừng gọi ta là sư phó! Ta không có loại đồ đệ như ngươi! Tu tiên cầu đạo nhiều năm như vậy, đều học thành cái gì? Tu thành tâm tính bậc này! Tu Hành giả đạo liền có thể không tu tâm ư? Đại điện an tĩnh đến mức chỉ nghe được mỗi tiếng thở dốc của Tu Bồ Đề. Thanh Vân tử biết Tu Bồ Đề thật sự nổi giận, hắn giận Đan Đồng tử rút kiếm với môn nhân chính mình, càng giận Đan Đồng tử bởi vì trúng phép khích tướng mà rút kiếm. Thủ đoạn này của Dương Thiền, thực không khác gì đánh vào mặt Tu Bồ Đề. Thanh Vân tử chậm rãi mở miệng, nói: -Sư phó, chuyện này đều bởi ta mà ra. Nếu không phải vì ta Sư huynh cũng sẽ không cùng Ngộ Không sư đệ Nếu sư phó muốn trách phạt, xin cứ trách phạt ta. -Hừ! Tu Bồ Đề nghiêng mặt đi, không quay đầu lại, hừ lạnh nói: -Ngươi cũng là Hóa thần cảnh, ta thấy tâm tính ngươi nhiều năm như vậy mà không thay đổi, vẫn cứ là tên quan lại lạc phách đương sơ vừa tới trong giám, không có chút tiến bộ nào. Nói ngươi ngoan cố còn là cất nhắc ngươi, nói toạc ra, chính là không có đầu óc! Ngay cả Tôn Ngộ Không sư đệ chấp niệm sâu như thế cũng mạnh hơn ngươi! Vi sư không muốn nói nhiều nữa, chính mình tự suy nghĩ cho nghĩ. Nghĩ không rõ ràng, tiên này ngươi cũng đừng tu! Nói xong, Tu Bồ Đề phất tay áo đứng lên, coi chừng Đan Đồng tử nói: -Tối nay, hai đứa ngươi quỳ ở chỗ này đến sáng, diện bích hối lỗi. Đan Đồng, phạt ngươi bắt đầu từ ngày mai chép hai mươi bốn chương Đạo Đức Kinh một ngàn lần, nếu không chép xong, đừng tới gặp ta! -Tuân mệnh! Hai người cung kính dập đầu. Cách đó mười vạn tám ngàn dặm, Hoa Quả Sơn. Đêm tối, hai thân ảnh một già một trẻ yên ắng xuất hiện giữa thiên không. Một lão giả mặc bái quái bào màu vàng, đầu đội phát quan, tay cầm phất trần, tóc trắng, râu dài, mặt mày hiền từ, bên cạnh là một tử y đạo đồng đi theo. Chính là Thái Thượng Lão Quân cùng tọa hạ đồng tử. Quét mắt xuống rừng cây tĩnh mịch phía dưới, tròng mắt Thái Thượng Lão Quân khẽ co lại: -Chính là nơi này, đây là đầu nguồn thiên đạo chợt nứt. Nói xong, tựa hồ hắn cảm giác được cái gì đó, xoay người bay tới một bên, tử y đạo đồng vội đuổi theo. Chốc lát sau, hai người khe khẽ đáp xuống trong một nơi hạp cốc. Mũi chân vừa chạm đất, Thái Thượng Lão Quân liền tiến về phía trước vài bước, đứng lại, hai mắt chợp khép, rồi mở ra, con ngươi vốn đen nhánh đã biến thành màu xám trắng! Dùng song đồng màu xám trắng quét một vòng quanh hạp cốc đen kìn kịt dưới ánh trăng, hắn vươn tay bắt, một đoàn sương mù màu nâu vàng bị hút vào chưởng tâm. Giao phất trần trong tay cho đồng tử đứng một bên, hai tay Thái Thượng Lão Quân xoa nắn đoàn sương mù màu nâu vàng này, chìm vào trong suy tư. -Sư phó, đây là vật gì? Đồng tử nhịn không được hiếu kỳ hỏi. -Du linh, du linh của một con hổ già. Hai tay Thái Thượng Lão Quân nắm lại, chớp mắt đoàn sương mù kia liền vô thanh vô tức tán đi: -Dương thọ chưa hết thì đã chết rồi, Địa phủ không nhận, chỉ có thể biến thành du linh không chỗ để đi, du đãng ở nơi mình từng sinh tiền. Du linh này chắc đã tồn tại khá lâu, ký ức đều tiêu tán hết, không đọc được gì cả. Nói xong, Thái Thượng dậm dậm chân. Lát sau, trên mặt đất chợt bốc lên một thân ảnh tán phát ra ngân quang, là một lão giả mập lùn, ăn mặc như viên ngoại, lưng còng, chống quải trượng. Lão giả kia vừa thấy thái thượng, vội vàng kinh hãi quỳ dập đầu. -Lão hủ tham kiến Thái Thượng Lão Quân! -Ngươi chính là thổ địa nơi này? Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt râu dài, hỏi. -Khải bẩm Lão Quân, lão hủ chính là thổ địa Hoa Quả Sơn. -Vậy lão phu hỏi ngươi, du linh vừa nãy sinh tiền thế nào, gặp phải chuyện gì, làm sao lại chết? Thổ địa công ngẩng đầu lên, hơi suy nghĩ một lát, đáp nói: -Khải bẩm Lão Quân, du hồn này vốn là một con hổ già, ước chừng mười hai năm trước, tảng đá trên đỉnh núi chợt nứt, sinh ra một con khỉ đá. Con hổ già chính là bị khỉ đá kia giết chết. -Khỉ đá? Thái Thượng ngẩng đầu lên, vuốt râu dài suy tư một lúc, lại hỏi: -Vậy hiện nay con khỉ đá kia có còn ở trên núi? Thổ địa công khẽ lắc đầu: -Sớm tại mười một năm trước khỉ đá kia liền đã ra biển, đến sau chưa từng trở về qua lần nào. Cuối cùng đã đi đâu, lão hủ cũng không biết. -À? Thái Thượng vươn tay ngắt chỉ tính toán, lập tức sa vào trầm tư: -Không đúng a, ra biển sớm như vậy Hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi, nói: -Ngươi đi đi. -Tuân lệnh! Thổ địa công khom người vái biệt. Chỉ thấy Thái Thượng cùng đồng tử kia chuyển mắt lại đặt chân lên ngôi thành trấn bởi vì nạn đói mà hoang phế kia. Mười năm đi qua, rừng cây khô héo năm đó bây giờ đã hoán phát sinh cơ, chỉ là mọi người chạy nạn mà đi vẫn chưa trở về, vẫn là bộ dạng tan hoang, không thấy được hơi người. Không ai chú ý tới ngôi mộ lẻ loi trên sườn núi, hai người trực tiếp bay tới một tòa mộc ốc đã hoang phế. Lại là vươn tay bắt, một đoàn sương mù màu xám lạc vào trong tay. Trầm ngâm một hồi, Thái Thượng thở dài: -Lại là như thế. Xoa tán du linh trong tay, Thái Thượng giậm chân gọi ra thổ địa. Thổ địa cao cao gầy teo giống như cần trúc hiện ra, cung kính hành lễ nói: -Lão hủ bái kiến Lão Quân. -Ta hỏi ngươi, du linh vừa nãy chết như thế nào? Thổ địa công đáp nói: -Du linh kia vốn là một thợ săn ở nơi này, mười một năm trước, bị một con khỉ đá tạt qua giết chết. Vì dương thọ chưa hết, âm gian không nhận, đành phải du đãng nơi đây. -Lại là con khỉ đá kia, xem ra, đầu nguồn không sai. Thái Thượng thở dài nói. Than thở xong, Thái Thượng xoay người muốn đi, tựa hồ cảm giác được cái gì, xoay người hỏi: -Vậy ở nơi này thạch hầu chỉ giết mỗi thợ săn kia, chưa thương hại đến sinh linh khác? Thổ địa công hồi tưởng một lúc, đáp nói: -Không có. -Không có thì tốt. Nói xong, Thái Thượng nắm lấy đồng tử lăng không bay lên, tiếp tục đi về hướng tây. Tà Nguyệt Tam Tinh Động, trên hành lang lấp lánh ánh trăng, Tu Bồ Đề chợt cả kinh, quay đầu nhìn về hướng đông. Nên tới, cuối cùng đã tới.