Chương 41: Nạp thần cảnh

Đại Bát Hầu

Ba Ba Không Phải Rùa 15-03-2023 01:35:30

Phát tiết, phát tiết, lúc này đây điều khỉ đá cần nhất chính là phát tiết. Sức mạnh không rõ từ đâu đến đang bành trướng, như vô cùng vô tận, một bước nhảy lên là mấy chục thước, mỗi lần nhảy lên là cao năm trượng. Cho dù là vách núi vách đá hắn cũng như giẫm trên đất bằng, như thể cưỡi mây lướt sóng mà đi. Một cước kia giẫm lên trên chạc cây, đạp đến cành cây to cỡ miệng bát bị nứt toác ra. Móng vuốt cắm trên thân cây, để lại năm dấu tay rõ mồn một. Nhánh cây sắc nhọn xẹt qua người hắn, cào xước làn da nhưng hắn không cảm nhận chút đau đớn nào. Trái lại, máu tươi tràn ra khiến hắn càng thêm hăng tiết, càng thêm hưng phấn! Hắn lướt qua ngọn núi, xuyên qua rừng cây, chạy dọc theo đường thẳng đi tới Tàng Kinh các, không phút nào ngừng lại. Sức lực trên người hắn chưa từng bành trướng mãnh liệt đến vậy, như thể vô cùng vô tận chỉ chờ cho hắn tiêu xài hết. Một cước đạp bên bờ vực rồi nhảy vọt lên, hắn vững vàng hạ xuống đất, đáp xuống làm vỡ nát cả sàn nhà. Hắn run rẩy, thở hổn hển, chậm rãi đứng lên. Trong bóng trăng mờ mờ, tòa tháp cao bảy tầng nhô lên, mái hiên lộng gió, phong cách cổ xưa mà trang nghiêm. Trước mắt, đã là Tàng Kinh các. Nhìn thấy khỉ đá đến, các đạo đồ thủ vệ Tàng Kinh các đột nhiên cả kinh, nhao nhao giơ vũ khí lên. Khỉ đá đi thẳng tới trước cửa chính! Vu Nghĩa chạy vội từ trong lầu các ra, rút phi kiếm, lại cả kinh không biết nên có nên tiến lên hay không. - Tôn sư thúc muốn làm gì? Từ cửa chính? Vu Nghĩa mở to mắt nhìn. Toàn bộ đạo quán trên dưới đều biết chuyện khỉ đá thường xuyên đến Tàng Kinh các trộm sách. Mà Vu Nghĩa, đệ tử đời thứ hai trực tiếp vâng mệnh Tu Bồ Đề thủ hộ Tàng Kinh các cũng vẫn luôn là mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng tại sao khỉ đá phải trực tiếp đến từ cửa chính? Đây không phải... Là làm khó mình hay sao? Vu Nghĩa nghĩ mãi không ra. Khỉ đá chậm rãi bước chân, thở hổn hển, từng bước bước về phía Tàng Kinh các. Đôi chân trần in đậm xuống nền đất, để lại từng vết chân thật sâu. Ánh trăng chiếu sáng mặt của hắn. Tất cả đạo đồ lập tức hít một hơi khí lạnh. Đây là có chuyện gì? Chuyện gì xảy ra? Khỉ đá toàn thân lông tơ dựng đứng, gào rú gầm gừ, răng nanh nhe ra, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, hai mắt đỏ quạch. Vu Nghĩa co rúm mặt mày lại. - Vu Nghĩa sư huynh... Tôn sư thúc... Chúng ta nên làm như thế nào? Một đạo đồ lặng lẽ đi đến bên người Vu Nghĩa, hạ thấp giọng hỏi. Đúng vậy a, nên làm như thế nào? Nên làm như thế nào? Loại tình huống này, sư tổ chưa thông báo bao giờ? Vu Nghĩa cắn răng, nắm chặt kiếm trong tay. Nhưng lại không biết nên làm như thế nào cho phải. - Nên làm thế nào? Đánh hay là không đánh? Chẳng lẽ cứ để Tôn sư thúc đi vào Tàng Kinh các từ cửa chính như vậy? Trong lòng Vu Nghĩa không có đáp án. Mệnh lệnh chậm chạp không được truyền đến. Đám đạo đồ cầm binh khí trong tay vây bọc lấy khỉ đá, nhưng không có mệnh lệnh, khỉ đá tiến về phía trước một bước, bọn họ chỉ có lui lại một bước. Đang lúc Vu Nghĩa thất kinh, hai cái bóng đen lăng không nhảy lên, từ sau lưng khỉ đá thoáng hiện. Dưới ánh trăng, mọi người có thể chứng kiến trong tay người đến lóe lên binh khí lạnh lẽo. Trong ánh mờ mờ, khỉ đá khẽ nhếch khóe miệng. Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người rõ ràng thấy trên mặt khỉ đá hiển hiện dáng tươi cười, nụ cười đầy quái dị. Cảm giác sởn hết cả gai ốc. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cả người khỉ đá đã nghiêng về phía trước, lộn nhào trên mặt đất. Ngay sau đó, cánh tay dùng một sức mạnh kinh người nâng bật thân dưới, chân đạp thật mạng về phía sau, trúng vào phần bụng của người đến. Hai tiếng thét đau đớn vang dội bầu trời đêm. Hai người kia thậm chí còn không kịp thấy rõ ý đồ của khỉ đá thì đã bị đạp lăn trên mặt đất. Giãy giụa, lăn lộn, gắng gượng đứng dậy. Bọn họ bị đạp thẳng vào bụng, thiếu chút nữa nôn cả mật xanh mật vàng ra ngoài. Tất cả đạo đồ ở đây đều kinh ngạc. Công kích này rất hung mãnh, sắc bén, hoàn toàn không theo khuôn mẫu nào cả, căn bản khó lòng phòng bị. Hai đạo đồ cảnh giới Nạp Thần kia trong tích tắc đã bị đánh ngã trên mặt đất! - Vừa rồi... Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vu Nghĩa không khỏi siết chặt thanh kiếm trong tay. Mới vừa rồi Vu Nghĩa còn lo lắng sợ rằng mình ngăn cản khỉ đá tiến vào Tàng Kinh các lỡ làm bị thương hắn, bây giờ nghĩ lại thấy rằng căn bản mình lo thừa rồi. Nếu như khỉ đá ra tay, chỉ sợ Vu Nghĩa cũng chỉ gắng gượng được hai hiệp mà thôi. - Sư thúc đã đột phá cảnh giới Nạp Thần rồi. Vu Nghĩa bất đắc dĩ cười khổ, chậm rãi lui về sau một bước. Kẻ có thể chịu đựng nỗi thống khổ không bình thường, thì sẽ có được thực lực không tầm thường. Hành giả đạo và ngộ giả đạo khác nhau như vậy. Nói cho cùng, tu tiên cũng rất công bằng. Vu Nghĩa vung tay lên, vòng vây nhanh chóng mở rộng ra, để lại đủ không gian cho hai bên chiến đấu. - Dù thế nào thì cũng chớ động thủ với Tôn sư thúc. Cuối cùng Vu Nghĩa để lại một câu, còn mình lén lút lui về phía sau, rời đi. Thế cục trước mắt đã sớm không phải vị đệ tử đời hai này khống chế được nữa. Khỉ đá nhảy bật lên khỏi mặt đất, quay mặt sang nhìn thẳng vào hai người kia. Gương mặt hắn vẫn nở nụ cười quỷ dị trộn lẫn thần sắc vặn vẹo, thân thể kia như nhận lấy thống khổ cực lớn mà run rẩy cả lên. - Ha ha ha, ha ha ha! Hắn điên cuồng cười, cười đến mức như thút thít nỉ non. Không ai phân rõ được tâm tình thật sự của hắn lúc này. Linh hồn bị xé rách, thần trí đang giãy giụa vặn vẹo. Đạo đồ mặt sẹo hiển nhiên cũng bị dọa, hai mắt mở to gắt gao nhìn thẳng vào khỉ đá, một tay che bụng của mình, tay kia cầm thật chặt thiết trảo. Gã vật lộn cố gắng đứng lên, khóe miệng đã chảy ra một dòng máu tươi: - Chuyện gì xảy ra... Loại lực đạo thế này, dù là cảnh giới Nạp Thần cũng không thể... - Cẩn thận... Đạo đồ chột mắt bên kia hoảng sợ nói. Không đợi đạo đồ mặt sẹo kịp phản ứng, khỉ đá đã lao đến trước mặt gã. Hắn không chút lưu tình móc chân đá vào dưới cằm của gã. Toàn bộ người gã lập tức bay thẳng lên không trung, máu tươi phun ra thành một đường vòng cung tung tóe ướt cả gương mặt dữ tợn của khỉ đá. Mà khỉ đá thì mắt còn không chớp lấy một lần. Tất cả mọi người có thể nghe rõ ràng cái âm thanh kinh khủng "rặc rặc", là tiếng xương cằm vỡ vụn vang lên. Đạo đồ mặt sẹo lại té xuống, đã hoàn toàn đã mất đi tri giác, thậm chí ngay cả pháp khí trong tay cũng không kịp thi triển, đã hoàn toàn bại cuộc! Đạo đồ chột mắt giơ loan đao lên chuẩn bị xuất thủ tương trợ, khó có thể tin một màn trước mắt. Khóe miệng gã co quắp, ánh nhìn hoảng hốt, toàn bộ người ngã ngồi xuống mặt đất, đến đao cũng tuột ra khỏi tay. Gã không biết khỉ đá làm sao lại bỗng nhiên trở nên mạnh như vậy, nhưng gã biết rõ mình hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng. Chỉ cần một chiêu có thể hoàn toàn chế ngự đạo đồ chột mắt, đối thủ như vậy căn bản gã không thể địch nổi được. Chỉ hai tháng, hai tháng trước tuy bọn họ có sợ hãi đấy, nhưng chỉ cần đủ cẩn thận thì vẫn có thể hành hạ được khỉ đá. Nhưng hiện tại, cả hai đã hoàn toàn bị vượt qua, khoảng cách kéo lớn đến mức không cách nào tưởng tượng! Rốt cuộc hai tháng qua đã xảy ra chuyện gì? - Chuyện này không thể ... Chuyện này là không thể... Gã như mất hồn, thì thầm lẩm bẩm.. . . - Tránh ra! Ta có việc gấp cầu kiến sư tổ! Cửa lớn bị đẩy mở ra, Vu Nghĩa bước nhanh đến quỳ rạp xuống trước mặt Tu Bồ Đề. - Sư tổ! Xảy ra chuyện rồi! Lúc này, Tu Bồ Đề vẫn cầm mảnh gỗ đen tỉ mỉ khắc như trước, không nhanh không chậm nói: - Vi sư, đã biết rồi. Thần sắc trên mặt ông lạnh lẽo đến độ đạo đồ theo ông tu hành gần trăm năm này cũng phải cảm thấy lạ lẫm, chẳng qua là đôi tay khắc gỗ kia vẫn chưa từng dừng lại. Vu Nghĩa do dự mà dập đầu.