Với vấn đề này của hầu tử, Lăng Vân tử do dự hồi lâu, thả xuống hạt dưa trong tay, thở dài một hơi, cúi thấp đầu, đáp nói:
-Tu hành của Ngộ giả đạo không đơn nhất như Hành giả đạo, nó có bảy mươi hai bành môn, bao gồm luyện đan, luyện khí, thậm chí cả trong phòng thuật. Mỗi một tu giả Ngộ giả đạo đều có sở trưởng riêng, mà trong đó, suy diễn chi thuật là môn bắt buộc với mỗi một tu giả Ngộ giả đạo. Khác với Hành giả đạo, tu Ngộ giả đạo, trọng yếu nhất không phải tư chất, mà là thời gian, ngộ tính chỉ là thứ yếu.
Khẽ dừng một chút, thấy hầu tử tập trung lắng nghe, hắn nói tiếp:
-Tu hành động một tí là mấy trăm năm, mệnh không đủ dài, tư chất ngộ tính có tốt đến đâu cũng là công dã tràng. Nghe nói năm đó tư chất đại sư huynh không hề đặc biệt, chỉ nhờ bàn đào sư phó lấy được từ Thiên Đình, bây giờ hắn cũng đã là nhất đẳng Địa tiên.
-Bất luận dùng biện pháp gì, có thể giữ được tính mạng, kéo dài thọ mệnh, sống tiếp, đó là chuyện trọng yếu nhất đối với bất kỳ tu giả Ngộ giả đạo nào, bởi thế thuật thôi diễn có thể xu lợi tránh hại cũng là điều mà bất kỳ tu giả Ngộ giả đạo nào đều hướng tới. Chỉ cần có thể thắng được thời gian, mọi thứ rồi sẽ có.
Hầu tử lắc đầu đành chịu, cười nhạt, nói:
-So sánh ra, ta càng ưa thích Đan Đồng tử. Nổi giận thì cứ nổi giận, muốn đánh thì cứ đánh, nên rút kiếm thì cứ rút kiếm, không che che lấp lấp nhiều như vậy.
Lăng Vân tử thán nói:
-Kỳ thực ta cũng không thích, tuy sư phó luôn miệng nói thôi diễn thuật ta học tốt nhất, chẳng qua đã lâu rồi ta không tính qua. Nếu suy diễn ra, thì đã không an bài Dương Thiền đến chỗ này.
Câu nói này vô luận thật giả ra sao, nghe vào tai thật khiến hầu tử có phần an vui.
Hai người trầm mặc hồi lâu, hầu tử hỏi:
-Lăng Vân sư huynh, nghe nói lúc trước ngươi từng tu Phật, đến sau mới đổi thành tu đạo.
-Đúng vậy a. Chắc là tiểu nha đầu Phong Linh nói cho ngươi?
-Vì sao đang tu Phật, lại chạy qua tu đạo? Nghe nói sư tôn là tu đạo trước, đến sau còn muốn tu Phật, lại không tu thành. Hiện nay thế lực Tây Thiên Như Lai Phật Tổ ngày càng khuếch đại, tu Phật, chẳng lẽ không bằng tu đạo?
Lăng Vân tử vươn mình vặn eo một cái, vuốt vuốt cổ, nói:
-Đó là bởi trước kia sư tôn không biết tu Phật là thứ gì.
-Hả?
-Từ xưa đến nay tu đạo có vô vàn pháp môn, nhưng chưa hề cưỡng cầu chặt đứt trần duyên vứt bỏ chấp niệm. Nhưng tu Phật Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện.
-Ừ!
Hầu tử lặng lẽ gật gật đầu.
-Hồi xưa, có một người đàn bà, ôm lấy đứa con vừa đầy tháng, vừa cho con bú vừa ăn cơm, đúng lúc này một con muỗi bay tới đậu trên cổ nàng, bị nàng một chưởng đánh chết. Lát sau ăn cơm xong, nàng đổ cơm thừa canh cặn đi. Men theo mùi vị, một con chó hoang mình gầy như củi chạy tới muốn ăn, lại bị nàng mắng chửi, ném đá đuổi đi.
Nói xong, Lăng Vân tử mặt không biểu tình nhìn hầu tử.
Hầu tử nghe mà sửng sốt, như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết hắn muốn nói cái gì.
Lăng Vân tử khẽ nở một nụ cười đắng chát, tiếp tục nói:
-Thế là, Phật Đà chỉ vào nữ nhân kia nói cho chúng môn đồ:
-Người đàn bà này hoàn toàn không biết, con muỗi bị nàng đánh chết chính là mẹ nàng đầu thai chuyển thế, con chó hoang bị nàng đuổi đi chính là cha nàng đầu thai chuyển thế. Mà đứa trẻ nàng ôm trong lòng, lại là chuyển thế của kẻ thù giết cha mà nàng hận thấu xương.
Hầu tử lập tức yên lặng.
Lăng Vân tử tiếp tục nói:
-Phật Đà dùng câu chuyện này cáo giới môn đồ của hắn, rằng không nên sát sinh. Đồng thời cũng ẩn dụ mắt thường phàm thai không phân biện được thật giả. Đồng thời, phàm trần là khổ, nhân tình là hư vô. Khuyên giới môn đồ khắc khổ tu hành, sớm ngày thành Phật.
Hầu tử tưởng rằng câu chuyện vô vị này đến đó là kết thúc, nhưng mà chưa hết.
Lúc nói ra một câu sau cùng, rõ ràng trong mắt Lăng Vân tử hiện lên một tia đành chịu:
-Nhưng ngươi biết hay không, Phật Đà này sớm đã có năng lực can dự sinh tử luân hồi của âm gian. Vì sao sẽ có chuyện trùng hợp đến mức để hết thảy khổ nạn dồn hết lên người đàn bà kia? Hủy đi hiếu đạo của một phàm nhân, chỉ để thành tựu lý luận tối thượng của hắn. Hết thảy những điều đó, ta tự nhận mình không làm được. Nhưng đám Phật Đà thì làm ra được. Thoát bát khổ, từ chấp niệm, cũng là ngày thành Phật, từ đó liền không có tâm can. Ấy chính là Phật.
Trong lòng hầu tử lộp bộp một tiếng, chợt mở to hai mắt, miệng hé mở ra, lại không nói được nên lời. Mà Lăng Vân tử vẫn cứ tiếp tục lẩm bẩm, nói.
-Thoát bát khổ, từ chấp niệm, thì còn gì là vui? Gọi là cực lạc, chẳng qua là bởi ngồi trên nỗi khổ của chúng sinh.
-Ở trong lòng bọn họ, chỉ có Phật hiệu, không dung được thứ khác. Ta nghĩ mình vĩnh viễn không tu được như bọn họ, nếu đã như thế, không bằng sơm sớm vứt bỏ, đi con đường khác.
Nghe xong, hầu tử triệt để trầm mặc.
Trong lòng hắn ẩn ước cảm thấy Phật Đà còn đáng ghét hơn cả Ngộ Giả đạo.
Mà trên bản chất, bọn họ lại là cùng một loại người.
Dần dần, trên mặt Lăng Vân tử lại phù hiện nụ cười, hắn vui vẻ nói:
-Đương sơ ta dựa vào câu chuyện này mới vào được Tà Nguyệt Tam Tinh Động, ha ha, vốn là sư phó không chịu nhận, rốt cuộc ta là đệ tử Phật Môn. Nhưng sau này cuối cùng sư phó vẫn nhận, còn khen ta có tuệ căn. Ha ha ha ha.
Hầu tử cũng nhàn nhạt cười theo.
-Ta nên đi rồi, còn có chút chuyện chưa xử lý xong, phải tới chỗ sư phó một chuyến nữa. Sư đệ ngươi đừng vội tu hành, cứ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt. Mệnh dài mới là then chốt, chuyện tu tiên không nên gấp gáp. Còn nữa...
Lăng Vân tử vươn mình vặn eo, hé nhấp miệng, nhìn chăm chăm hầu tử, ngữ tốc chậm lại, nhỏ giọng nói:
-Kỳ thực, con người Thanh Vân sư huynh cùng Đan Đồng sư huynh đều không sai, nếu là người lòng dạ ngạt độc, cũng không vào được Tà Nguyệt Tam Tinh Động này.
Nói xong, Lăng Vân tử liền rời đi.
Nhìn bóng lưng Lăng Vân tử xa dần, trong đầu hầu tử toàn là những lời Lăng Vân tử nói vừa nãy.
Câu chuyện xưa kỳ dị kia
-Phật Môn
Hết thảy những điều của thế giới này, những gì mình biết còn rất ít.
-Như Lai
Nhìn chăm chăm mặt đất suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn thì thào lẩm bẩm nói:
-Chỉ lấy Kim Cô bổng, cùng lắm là xuống Địa phủ một chuyến, những chuyện khác đều không làm, chỉ cần không náo Thiên cung, hẳn Phật Môn sẽ không can dự vào.
Giữa trưa Phong Linh trở về, tay cầm thủ thư của Thanh Vân tử mà như cầm bảo bối, mặt vui đến nở hoa.
Đã lâu rồi hầu tử không thấy cô gái nhỏ này vui vẻ như vậy.
Có lẽ đối với nàng mà nói, thủ thư của Thanh Vân tử xác thực là bảo bối, nó không chỉ cứu mạng hai con tiểu yêu, mà còn đánh dấu cho xung đột giữa hầu tử cùng Thanh Vân tử đã được giải trừ.
Nghe nói lúc tới đó Thanh Vân tử do dự hồi lâu mà vẫn không trả lời, hại khiến Phong Linh tưởng rằng hắn không chịu đáp ứng. Kết quả Thanh Vân tử rút ra một tấm địa đồ Linh đài Phương Thốn sơn bằng da dê, vòng mấy điểm trên đó, hỏi Phong Linh cảm thấy chỗ nào thì thích hợp.
Đoán rằng điều khiến hắn do dự không phải là chuyện đáp ứng hay không, mà là nên chọn chỗ nào mới thích hợp, mới có thể để cho hai con tiểu yêu sống yên ổn, không đến nỗi vì sự tồn tại của chúng mà ảnh hưởng tới Linh đài Phương Thốn sơn.
Mức ít nhất, cũng hẳn nên tránh khỏi khu vực pháp trận dày đặc mới được.
Điều này trực tiếp dẫn đến trong mấy ngày tiếp theo Phong Linh luôn miệng khen Thanh Vân tử nức nở.
Hầu tử cũng không ngờ Thanh Vân tử sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, chỉ là hai bên vừa hòa hảo, tương lai muốn đi Tàng kinh các thì làm thế nào?
Hai bên chết khái, hầu tử có đi nện trường cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng giờ người ta đã nể mặt, lại đi quấy phá tựa hồ không quá thích hợp.
Chẳng qua đây là nói sau, mấy tháng tới nay, hình như hầu tử chưa thành công đi vào Tàng kinh các lần nào, còn bị đánh hai hồi.
Nghĩ một chút liền cũng thoải mái.
Ba ngày sau, Đan Đồng tử đột nhiên ra công cáo nói muốn ra ngoài vân du, từ đi chức vị quản lý trong giám, Thanh Vân tử lần nữa khôi phục vị trí.
Đạo quan vốn loạn tao tao bỗng chốc trở nên ngay ngắn gọn gàng, đám đạo đồ mỗi ngày tu hành tụng kinh như cũ, tựa hồ hết thảy lại trở về như trước, khi hầu tử còn chưa nửa đêm xông vào Tàng kinh các.
Ứớc chừng bảy ngày sau, hầu tử đã cơ bản bình phục, tu hành cũng càng thêm thông thuận.
Tuy lần này bị thương còn nặng hơn lần trước, nhưng tốt xấu gì trước đó cũng có đan dược của Tu Bồ Đề ổn định thương thế, lại thêm thuốc phụ trợ Thanh Vân tử tự thân bào chế, những thứ đó đều không phải dược thảo phương tử mà Phong Linh tự học thành tài có thể so.
Trong đoạn thời gian này, Dương Thiền lại không biết chạy đi đâu, cả ngày không thấy bóng dáng, thỉnh thoảng gặp nhau cũng có vẻ lành lạnh nhàn nhạt, chắc là tâm kết còn chưa được giải khai.
Đối với điều này hầu tử lại không thèm để ý, rốt cuộc quan hệ giữa hắn với nữ nhân kia chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, hơn nữa trong chuyện vừa rồi, người nên tức giận là hầu tử mới đúng?
Đến sáng sớm ngày thứ tám, Vu Nghĩa đến gõ cửa phòng Phong Linh.