Trấn giấy bằng đá trực nện trên trán, nện hồng một khối da thịt.
-Ngươi ngược lại tính tính, ngươi ngược lại tính tính thử xem!
Tu Bồ Đề căm tức nhìn Lăng Vân tử, nửa buổi không nói thêm câu nào.
Thời gian dần trôi qua, trong Tiềm tâm điện một mảnh tĩnh mịch, không khí trở nên dị thường đè nén.
Lăng Vân tử nắm chặt tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tu Bồ Đề, sắc mặt hờ hững, hoàn toàn đã không còn vẻ vui đùa trước kia.
Vừa nhìn như thế, Tu Bồ Đề hơi kinh ngạc.
Chỉ nghe Lăng Vân tử nhàn nhạt nói:
-Dương Tiễn sở dĩ có thể đánh bại Thiên Đình, là bởi Thái Thượng chưa ra tay. Sau đó Dương Tiễn lại hàng phục, xua tán tiền hậu. Đáp án trong chuyện này sớm đã rõ như ban ngày. Đồ đệ dù là không tính cũng biết.
-Biết, biết vì sao ngươi còn thu Dương Thiền làm đồ đệ?
Tu Bồ Đề chất vấn nói.
Chỉ thấy Lăng Vân tử nhìn đăm đăm hai mắt Tu Bồ Đề, không gấp không chậm hỏi ngược lại:
-Biết, biết vì sao sư phó lại vẫn thu con khỉ kia làm đồ đệ?
Tu Bồ Đề biểu tình cứng đờ, lành lạnh nói:
-Hai người này há có thể quơ đũa cả nắm?
Lăng Vân tử hỏi ngược lại:
-Làm sao không thể?
Nói xong, nhè nhẹ khẽ cười, ngửa đầu, ánh mắt du ly trên xà nhà. Trong mắt xuất hiện vẻ đành chịu hiếm thấy.
-Đồ nhi không phải tính không rõ, chỉ là không nguyện đi tính. Là phúc không phải họa, là họa tránh không thoát. Thiên đạo uy áp, Địa tiên nho nhỏ như ta làm sao phá được. Bói toán chẳng qua là xu lợi tránh hại mà thôi, chỉ là thiên đạo không thể nghịch, nếu mọi việc đều tính được rõ ràng, liền không còn có cái gì là kinh hỉ nữa. Tu tiên mạn mạn lộ, nếu không có kinh hỉ, chẳng phải đáng tiếc?
Hai tay trải ra, Lăng Vân tử chính làm một phần thần tình vô lại mặc ngươi xâu xé.
Tu Bồ Đề nhìn đăm đăm Lăng Vân tử, hồi lâu, vuốt râu dài, đành chịu thán nói:
-Dương Tiễn kia tâm đã chết, Dương Thiền lại tâm chưa chết. Trong tương lai sợ là sẽ trêu chọc chút rắc rối. Vi sư không cùng huynh muội Dương Tiễn lui tới là có suy tính của vi sư, hiện tại ngươi lại hay rồi, trực tiếp thu làm đồ đệ. Cứ cố gây chuyện cho ra!
Nói xong, chính mình lại đành chịu cười ra tiếng.
Linh đài cửu tử, nói ra thì đều có một mặt cực giống Tu Bồ Đề, chỉ là cửu tử này mỗi lấy một nơi, đều có sở trưởng.
Bát đồ đệ Lăng Vân tử mỗi lần ngữ ra kinh người, trực kích yếu hại, chính là người tối hiểu được bản tâm Tu Bồ Đề, trong linh đài cửu tử tối được Tu Bồ Đề ưa thích. Chỉ là phong cách hành sự phóng đãng bất kỵ, mà lại bất kể hậu quả.
Khóe miệng Lăng Vân tử khe khẽ vểnh lên, vội vàng rướn người, chắp tay nói:
-Trong tương lai, nữ đệ tử ta mới thu kia còn mong sư phó chiếu cố nhiều hơn.
Một lúc sau, Lăng Vân tử mới đẩy cửa điện đi ra ngoài, ngoài điện Dương Thiền vẫn đứng đợi như cũ.
-Đi, vi sư an bài chỗ ở cho ngươi, tương lai ngươi liền tu hành tại trong giám.
Lăng Vân tử nói.
Dương Thiền vừa nghe, nhìn đăm đăm Lăng Vân tử, lông mày khẽ nhíu lại.
-Không cần bái kiến sư tôn?
-Tương lai ngươi không thiếu cơ hội đâu, lúc lão đầu tử muốn gặp ngươi sẽ chính mình mở miệng.
Lăng Vân tử cũng không quản Dương Thiền đang nghi hoặc, lôi kéo nàng liền đi, trong miệng thì thầm:
-Nếu là lần này sư phó không thu thập sư đệ kia, ta còn thật không dám thu ngươi.
Đối với chuyện này Dương Thiền hừ lạnh một tiếng, tựa hồ bị hắn thu làm đồ đệ rất là không đáng, ngược lại hai mắt thẳng đến nhìn hướng cửa điện của Tu Bồ Đề, tựa hồ có phần kính sợ.
Bất đồng với đại sư huynh Thanh Phong tử đệ tử thưa thớt, vị bát sư huynh Lăng Vân tử này đệ tử đông đúc, lại đều là nửa đường thu tới, thường thường trước khi nhập môn đã sớm có sở học.
Có lẽ là bởi trong đồ đệ có rất nhiều yêu quái, rốt cuộc nhân yêu đến cùng là có phần ngăn cách, hắn tại Lăng Vân phong cách chỗ này vạn dặm dựng nên đạo quan của chính mình -- Lăng Vân các. Thế là liền có thuyết pháp "Trên Lăng Vân phong có Lăng Vân các, trong Lăng Vân các có Lăng Vân tử". Đối với cái này bản nhân hắn ngược lại thập phần đắc ý, thậm chí còn thỉnh đại gia thư pháp phàm trần đề từ làm phú, truyền là mỹ đàm.
Tại trong Lăng Vân các, Lăng Vân tử càng là thường thường đại yến tân khách, tân khách ngồi trong đó tam giáo cửu lưu tam giới lục đạo không thiếu một ai, nói ra thì cũng là người tay mắt thông thiên.
Do ở tự thân không có đệ tử nào ở trong giám, Lăng Vân tử không thể không tự thân chạy tới an bài ngày sau cho Dương Thiền, may mà những đạo đồ này có làm khó ai cũng không có gan làm khó Lăng Vân tử, một đường rất là thuận lợi.
Chạng vạng, Lăng Vân tử lại gõ cửa nhà hầu tử.
Hầu tử mới vừa mở cửa còn chưa kịp phản ứng gì, Lăng Vân tử đã một tay đáp lên bả vai hắn.
Cái này khiến hầu tử rất là cả kinh.
Tu Ngộ giả đạo giảng cứu tâm tính, nội liễm, người đáp vai thân mật như vậy thật không thấy nhiều.
-Loại động tác này không phải bình thường nên là do người tu Hành giả đạo làm ư?
Hầu tử nghĩ.
Thuận miệng nói một câu:
-Ngộ Không sư đệ còn chưa ăn cơm đúng không?
Cũng không quản hầu tử trả lời thế nào, Lăng Vân tử quay đầu khẽ quơ tay, phần phật một cái, ba tên đạo đồ liền chạy vào trong phòng đặt tiệc rượu lên bàn.
Nói là tiệc rượu, còn thật đúng là tiệc rượu -- có rượu có thịt.
Cái này càng khiến khóe miệng hầu tử không khỏi nhảy động hai cái.
Người tu đạo tuy không húy kị huân tửu giống người tu Phật, nhưng cũng vẫn chưa đến mức rượu thịt chè chén thế này a.
Hầu tử trợn mắt há mồm nhìn mấy đạo đồ kia bố trí xong bàn tiệc, đi ra ngoài cửa. Thẳng đến lúc này Lăng Vân tử mới lôi kéo hầu tử đi vào trong nhà:
-Ngộ Không sư đệ a, nghe nói ngươi tới nơi này phải dùng mười năm, lại ở ngoài cửa quỳ một năm, có thể nói trải đủ gian khổ, phách lực bậc ấy sư huynh bội phục. Ừ, sư huynh phải hảo hảo tẩy trần cho ngươi.
Bị Lăng Vân tử án ngồi trên sạp, coi chừng một bàn thức ăn kia, lại nhìn chén rượu Lăng Vân tử vừa châm một cái, hầu tử ấp a ấp úng nói:
-Cái này... Bát sư huynh, tựa hồ trong giám kị tửu kị huân.
Lăng Vân tử cũng không trả lời, cuộn lên tay áo vươn tay nắm lên một khối giò heo liền ăn, khóe miệng ẩn ẩn ý cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngắm hầu tử vài lần.
Thái độ này khiến hầu tử có phần lúng túng.
Nửa buổi, gặm xong giò heo, chùi đi dầu mỡ bên mép, Lăng Vân tử cười cười, nói:
-Trong giám chỉ là kị tửu, cũng không phải cấm tửu. Trộm nhập Tàng kinh các thì đúng là cấm chỉ, chẳng qua Ngộ Không sư đệ không phải vẫn cứ đi vào? Làm sao gặp bát sư huynh lại thành thật rồi?
Nói xong lại bắt lấy một chiếc đùi gà, nhàn nhã đưa lên miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hầu tử không tha, như có ý vị trêu chọc.
-Cái kia... Sư đệ ta, không ăn thịt.
Nghĩ nửa ngày, hầu tử chỉ có thể nặn ra một câu như vậy.
Lăng Vân tử chợt vỗ vỗ não đại, nói:
-Hại ta còn tưởng rằng sư đệ không cấp mặt mũi, ha ha ha ha.
Tay giơ lên, chỉnh bàn món mặn lập tức đã biến mất, đổi thành các thứ rau quả.
Chẳng qua rượu kia, thì lại vẫn còn.
Vươn tay nâng bầu rượu lên, châm đầy hai chén, một chén đưa đến trước mặt hầu tử, Lăng Vân tử ý vị sâu xa hỏi:
-Rượu này, sẽ không vừa khéo lại không uống chứ?
Trước kia từng nghe Phong Linh nhắc qua về Lăng Vân tử, theo như thuyết pháp từ Phong Linh, hắn bình dị dễ gần, tại đạo đồ trong giám được đánh giá khá cao, chỉ là có chút phóng đãng bất kỵ ngoạn thế bất cung.
Nhưng hiện tại đột nhiên hầu tử có một loại cảm giác, bát sư huynh này căn bản không hề đơn giản như mặt ngoài.
Có lẽ người này có rất nhiều khuôn mặt, trong ngày thường chứng kiến được chẳng qua là một mặt trong đó thôi.
So sánh ra thì ngũ sư huynh Thanh Vân tử giản đơn hơn nhiều, từ đầu tới đuôi chỉ một khuôn mặt, một tấm xú mặt.
Hé nhấp miệng, trên mặt hầu tử chậm rãi lộ ra ý cười, vươn tay ra tiếp lấy cái chén:
-Rượu không uống qua, nhưng nếu sư huynh đã nói vậy, sư đệ tự nhiên không tiện chối từ.
Thấy hầu tử nhận lấy cái chén, Lăng Vân tử bỗng chốc khôi phục bộ dạng cười hì hì:
-Thế là được rồi, tới, chúng ta làm một chén. Chén thứ nhất, kính sư đệ khổ tận cam lai!
Hầu tử cẩn thận dực dực cùng Lăng Vân tử huých chén một cái, lúc lấy đến bờ môi khắc ý ngửi ngửi, cảm giác rượu này không phải liệt tửu, một hơi cạn sạch.
-Hảo! Hảo!
Lúc này Lăng Vân tử mới giơ ngón tay cái lên, chính mình cũng một hơi cạn sạch, chậm rãi khà một tiếng, vươn tay lại châm đầy cho hầu tử, vui vẻ nói:
-Sư huynh đệ trong giám, đã tính là có người có thể cùng ta đối ẩm. Chén thứ hai này, kính chúng ta tương phùng hận muộn!
Nói xong, chén lại được giơ lên.
Hầu tử lúng túng cười cười, cũng chỉ có giơ lên theo.
Uống chút rượu thì không sao, chỉ là bộ dạng mới gặp như đã quen của Lăng Vân tử khiến hầu tử rất không thoải mái.
Hắn không phải người thập phần thiện ở giao tế, mười mấy năm qua, cũng cơ bản không cùng người câu thông. Bỗng chốc chui ra một bằng hữu nhiệt tình như vậy, làm sao quen ngay cho được.
Đang lúc này, Phong Linh đẩy cửa tiến tới, trong tay cầm đồ ăn chuẩn bị cho hầu tử.
Vừa vào cửa nhìn đến Lăng Vân tử, cả kinh nói:
-Lăng Vân sư thúc! Ngươi sao lại ở đây?
Nói xong, Phong Linh thấy chai rượu trên bàn, thần tình kinh ngạc phút chốc chuyển thành phẫn nộ.
Bước đi sang vươn tay đoạt đi chén rượu trong tay hầu tử, ngửi ngửi, nhíu mày nói:
-Người tu đạo sao có thể uống rượu?
Ánh mắt lập tức hướng tới Lăng Vân tử, bẹp lên miệng, như là nổi giận, lại ngại ở thân phận sư thúc của đối phương mà không tiện trách cứ.
Lăng Vân tử nhìn bộ dạng Phong Linh, cười khan vài tiếng, chỉ phải thả chén xuống, thán nói:
-Tiểu Phong linh cũng như sư phụ của ngươi thật là vu hủ a. Tu tiên cầu là trường sinh, nếu trường sinh nhưng không thể khoái hoạt, trường sinh để làm gì?
Phong Linh bĩu môi, nhích lại gần bên người hầu tử, lôi tay hắn nói:
-Sư phó nói qua, lệch lý của bát sư thúc là nhiều nhất, nghe nghe cũng lại thôi, nếu tin, sợ là sẽ học xấu.
Hầu tử mất tự nhiên cười cười.
-Hắc, sư phụ của ngươi thật nói về ta như vậy? Đừng là tiểu nha đầu ngươi bịa đặt đấy nhé.
Lăng Vân tử một tay vỗ nhẹ lên bàn, hai mắt trừng đi qua. Chỉ là bộ dạng tuổi trẻ non nớt kia dù tức giận thế nào cũng không khiến người ta sợ hãi cho được
Phong Linh cũng là không sợ, lúc này hai mắt trừng ngược trở về, lại lôi kéo tay hầu tử nói:
-Hầu tử... À không, Ngộ Không sư thúc, tới, còn là ăn đồ ăn do ta chuẩn bị cho ngươi.
-Ngươi làm cái gì thế? Hai sư huynh đệ chúng ta chuẩn bị bỉnh chúc dạ đàm nâng cốc ngôn hoan, tiểu ny tử ngươi xem vào làm cái gì?
-Cần ngươi quản!
Phong Linh ngẩng đầu lên trực tiếp cãi lại Lăng Vân tử.
Thấy hai người sư thúc sư điệt đấu miệng, hầu tử nhất thời thật là không biết nên nói gì chen vào.
Lăng Vân tử đang nghĩ phản kích, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân gấp rút.
Một tên đạo đồ hoảng hốt đập cửa, hô lớn:
-Lăng Vân sư thúc, không hay rồi! Dương Thiền sư tỷ đánh nhau với Vu Nghĩa sư huynh!
-Cái gì? !
Lăng Vân tử cả người hơi lệch, từ trên sạp té đi xuống.