Chương 33: Sợ

Đại Bát Hầu

Ba Ba Không Phải Rùa 15-03-2023 01:35:30

Hầu tử liều mạng giãy giụa. Nhưng trước mặt lực lượng tuyệt đối vô ảnh vô hình, dù ra sức giãy giụa đều không cách nào thoát được. Lúc hắn bị trùng trùng té trên mặt đất, vài chục tên đạo đồ Ngưng thần cảnh vừa tới, còn chưa rõ tình hình lập tức ùa tới vây lại. Đảo ngược là hai tên tu sĩ Nạp thần cảnh lại bàng hoàng đứng đó, thủy chung không dám bước lên. Từng cây đuốc cao cao giơ lên, ánh lửa chiếu sáng trưng khắp bốn phía. -Đánh! Đánh chết nó! Có người thét to. Lại một trọng kích đánh lên ngực hắn, máu tươi từ trong miệng phun ra, chớp mắt hầu tử đã bị đánh lật trên đất, lại vẫn không cam tưởng muốn đứng lên. Một cước đạp lên hậu tâm, tàn nhẫn đè hắn xuống, ngay sau đó, là vô số giẫm đạp, quất đánh, chửi rủa, những đạo đồ kia hung hăng phát tiết lửa giận trong lòng. Nhưng mỗi một kích đánh xuống, lại chỉ đánh lên trên người hầu tử, mà không đả động được nội tâm hắn. -Còn không bằng cả thác nước kia! Ha ha ha ha. Hắn nghĩ. Hắn nhỏ yếu, hắn lại vô bì cường đại, không người nào có thể đánh bại! Đoạn thời gian gần đây, vì tu hành đột phá đến Nạp thần cảnh nên trên người lưu lại rất nhiều nội thương, bản thân hầu tử không đạt được trạng thái tốt nhất. Mà trước mắt lại cơ hồ đã hao hết thể lực, song quyền nan địch tứ thủ, cộng thêm còn có cỗ sức mạnh lai lịch bất minh kia thời thời khắc khắc khống chế lấy. Cho dù đối mặt những đạo đồ chỉ có tu vị Ngưng thần cảnh kia, hắn cũng hoàn toàn bị động chịu đánh, thậm chí cả giãy giụa đều không cách nào giãy giụa. -Là ai? Ánh mắt Dương Thiền bắt đầu tìm tòi trong hắc ám, nhưng dù cố gắng hết sức nàng cũng không tìm được kẻ ẩn núp đằng sau. Có thể xác định, sức mạnh của kẻ đến lớn đến trình độ mà nàng không cách nào với tới, dù chỉ là nhìn được bóng lưng. Lúc những đạo đồ kia chính đang hăng say đập đánh, vài tấm phù văn màu vàng từ trời giáng xuống, nổ bung trên đỉnh đầu đám đạo đồ, vung vẫy ra một làn sương vàng dày đặc bao phủ tất cả mọi người! Trong hoảng loạn, đám đạo đồ tứ tán đi, nhưng vẫn bao vây chung quanh khu vực sương vàng che phủ, đề phòng hầu tử chạy mất. Hai tên tu sĩ Nạp thần cảnh cũng cảnh giác mở to tròng mắt nhìn chằm chằm vào hiện trường. Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi tán làn sương mù vàng. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, một tay cầm mộc kiếm, một tay cầm cương tiên (roi thép), một thân đạo bào màu đen bay múa trong gió. Đôi mắt trong suốt, uyển như lưu ly, rưng rưng nước mắt, đang kiên nghị nhìn hầm hầm chúng nhân. Nàng bày ra tư thế chiến đấu, khác hẳn vẻ nhu nhược thường ngày, ngăn ở trước người hầu tử. -Phong Linh... Hầu tử sấp trên mặt đất, khắp người toàn là máu, lại vẫn quật cường mở to hai mắt. Nghe được tiếng hầu tử gọi, từng giọt nước mắt ngăn không được từ khóe mắt nàng trượt xuống. Nàng cắn răng coi chừng đám người đang đoàn đoàn vây quanh bọn họ, cũng không dám nhìn xuống hầu tử. Giống như chỉ cần nhìn xuống, nàng liền sẽ sụp đổ mất. Dùng mộc kiếm chỉ vào tên mặt sẹo, lại chuyển qua chỉ hướng tên một mắt, ngay sau đó, lại chỉ hướng những người khác, trong hoảng loạn nàng thậm chí không biết nên chỉ hướng nào. Phong Linh khóc kêu nói: -Dừng tay! Lập tức dừng tay! Đều dừng tay cho ta! -Là Phong Linh? Nàng mới vừa sử dụng Đạo phù? -Làm sao có thể? Nàng tu đến Nạp thần cảnh từ lúc nào? Chẳng lẽ nàng cũng tu Hành giả đạo? Trong đám đạo đồ ẩn ước có người nghị luận nói. Tên mặt sẹo bịt lấy vết thương trên cổ tay, trầm mặc không nói, mà tên một mắt lại bước lên trước một bước, nói: -Phong Linh sư muội, chuyện này không liên quan đến ngươi, tránh ra! -Không tránh! Phong Linh hô to một tiếng, căng ra hai tay, dùng thân thể nhỏ bé của chính mình ngăn giữa tên một mắt cùng hầu tử, quật cường nhìn quanh bốn phía: -Ai cũng không được đả thương hắn! -Tránh ra... Hầu tử đành chịu cười nói: -Hai tên này là do Đan Đồng tử phái tới, bọn họ không kiêng nể ngươi giống như đạo đồ trong giám đâu. -Không tránh! Phong Linh nghiêng mặt qua khóc kêu nói, cắn môi, nước mắt nàng cuối cùng như đê vỡ, không kìm được điên cuồng rớt xuống, lại chưa từng lùi ra sau một bước. Nàng thật sợ, rất sợ, phi thường sợ, sợ đến lẩy bẩy phát run. Người nào trong đạo quan cũng đều biết Phong Linh vốn gan bé. Nhưng nàng vẫn không lùi, không nghĩ lui, không nguyện ý lui! Tên một mắt đành chịu lắc lắc đầu, vươn tay đưa tới loan đao cắm trên tảng đá một bên, chỉ vào Phong Linh lành lạnh nói: -Không tránh, thì đừng trách ta không khách khí! Phong Linh cắn răng, trực tiếp hất lên cương tiên quăng tới. Một đạo linh lực thuận theo quỹ tích cương tiên vẩy ra, đánh lên bãi cỏ trước mặt tên một mắt, lưu lại một vệt quét dài. Uy lực nhỏ đến cơ hồ có thể lơ là bỏ qua, nhưng mà, đó là câu trả lời của nàng. -Ngươi! Tên một mắt do dự. Song phương cứ đứng song song như vậy, ai cũng không chịu lùi bước. Chính vào lúc này, một thanh âm vang lên. -Ha ha a a, Phong Linh, nếu ngươi bị thương, ta cũng không dễ ăn nói với đại sư huynh a. Thuận theo hướng thanh âm nhìn lại, lúc này tất cả mọi người mới phát hiện Đan Đồng tử không biết từ lúc nào đã đứng trên đỉnh ngọn cây nơi không xa. Dưới mũi chân là nhánh cây thô bằng cẳng tay đang bốc cháy. Gió nhẹ vỗ về lên tay áo màu hỏa hồng, hắn cứ đứng trên cao, mắt lạnh bao quát chúng nhân, giống như một vị Thần đang theo dõi chúng sinh. Vươn tay ra, ngũ chỉ khẽ động, trên năm đầu ngón tay mang theo ngũ sắc giới chỉ chớp động vi quang, một cổ lực lượng tấn tốc kéo lấy hai tay Phong Linh, giống như thủ đoạn đối với hầu tử vừa nãy. Dù giãy giụa ra sao đều không cách nào thoát được. Phong Linh bị lăng không kéo lên, xách đến một bên. -Đan Đồng sư thúc! Ngươi không thể làm thế! Hắn là sư đệ ngươi! Hắn là sư đệ ngươi! Phong Linh khóc lớn lên, gào thét nói. -Ồn quá! Đầu ngón tay Đan Đồng tử hơi vạch, một cỗ sức mạnh tấn tốc che phủ miệng Phong Linh, giống như bị vải băng che kín, chỉ thừa lại tiếng ô ô. Đan Đồng tử như hoảng nhiên đại ngộ, cười nói với chúng nhân: -Ai, đừng mãi nhìn ta thế, cần làm gì thì làm cái đó đi! Nụ cười kia khiến tên một mắt cùng tên mặt sẹo không rét mà run, vội vàng chuyển mắt sang hầu tử. Nhưng sát na bọn hắn trực diện sang hầu tử, lại kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Trên khuôn mặt đầy là vết máu là một phần bình tĩnh đến khó tin, thậm chí một chút thần tình thống khổ đều không có. Hắn giãy giụa đứng lên, khắp người là thương, mỗi một động tác đều dẫn đến kịch đau, nhưng hắn vẫn quật cường đứng dậy, đối mặt tên một mắt cùng tên mặt sẹo, đối mặt đám đạo đồ chung quanh. Nhìn hướng Phong Linh, hầu tử khẽ mỉm cười. Nụ cười khiến nội tâm Phong Linh nhói lên. Vì sao còn phải đứng lên, vì cái gì? Chỉ cần ngã xuống, chỉ cần nhận thua, nói không chừng... Phong Linh không nói được ra tiếng, chỉ có thể mở to hai mắt kinh khủng nhìn hầu tử từng bước gian nan đi tới trước, tay chân giãy giụa giữa không trung, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má. Vươn ra tay trái hướng về tên mặt sẹo cùng tên một mắt, hầu tử cười lạnh nói: -Lại đây, dám cùng ta đan khiêu (tay đôi) không? Không phải là sợ rồi chứ? Ha ha ha ha. Hắn ngạo nghễ nhìn chúng nhân, điên cuồng cười lớn, tiếng cười bi thiết thấu tận trời xanh. Một khắc kia, toàn thiên địa tịch tĩnh đến giống như chỉ còn lại mỗi mình hắn. Trong tiếng cười quỷ dị kia, hai tên đạo đồ Nạp thần cảnh thậm chí không dám thở mạnh. Bọn họ chỉ biết giương mắt nhìn hầu tử cười, cười lớn, cuồng tiếu, đến sau cùng tiếng cười biến thành tiếng ho khan kịch liệt. Bọn họ đang sợ, nhưng bọn họ lại sợ cái gì? Cả chính bọn họ cũng nói không rõ. Cho dù hầu tử làm ra hành động giống như tự sát như thế, bọn họ vẫn không dám bước lên một bước. -Ngươi... Ngươi chỉ cần xin tha, chỉ cần nhận thua chúng ta sẽ... -Cút con mẹ ngươi đi! Hầu tử nhe răng gầm gào, tiếng hét điên cuồng vang vọng tứ phía. -Có giỏi thì đến đây! Ha ha ha ha, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Lại đây! Đánh chết ta xem! Đêm thu trời lạnh buốt, hơi thở gấp rút thổ ra ở trước mắt hóa thành sương mù nhàn nhạt. Mất máu, vết thương chồng chất, linh lực thấu chi, cựu thương tân bệnh, thể xác trước mắt này chẳng qua là đang dựa vào ý chí cường ngạnh chống đỡ, thậm chí khả năng không chịu nổi một kích. Nhưng là, dù rằng như thế, vòng vây vốn nên rụt nhỏ lại bỗng chốc bị khuếch đại, tất cả mọi người đều theo bản năng lui ra sau một bước. Sợ hãi lan tràn mà đi. Dương Thiền tránh trong bụi cỏ hơi mở miệng ra, lại không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng đã không tìm được từ ngữ để hình dung con khỉ trước mắt này. Cố chấp dạng gì, chấp niệm dạng gì, mới có thể chống đỡ nổi thân xác kia? Trước đây, nàng cảm thấy ca ca mình là người kiên cường nhất trên cái thế giới này, lấy sức lực tự mình nâng dậy đại quân phản thiên. Nhưng con khỉ kia... Trong lòng Dương Thiền bỗng có một loại cảm giác đắng chát nói không nên lời. Thoáng chốc, nàng phảng phất lại nhìn thấy thiếu niên ngàn năm trước vươn tay lau đi nước mắt trong Kim Hà động, thương thế khắp người lại vẫn không cam vứt bỏ, rõ ràng là nhỏ yếu, nhưng không ai càng cường đại hơn hắn. -Vì cái gì còn muốn đứng lên? Ngốc thật, những người này, ngốc thật. Ha ha ha ha. Nàng bỗng cười, cười ra lệ hoa.