Ngày kế, chính như Tu Bồ Đề sở liệu, Thanh Vân tử đóng cửa không ra.
Thần tụng không người chủ trì, các loại kinh hội ngày thường không người khai giảng, tạp vụ trong đạo quan không người lo liệu.
Một đám đạo đồ đều không quá thích ứng, mà Tu Bồ Đề lại cũng không quản không hỏi, chỉ nói là người tiếp chưởng ít ngày nữa sẽ đến, tạm thời hơi an chớ nóng.
Như thế mấy ngày, tất cả sự vụ trong đạo quan đều không cách nào khai triển, một đám đạo đồ càng thêm oán hận hầu tử.
Vốn hầu tử cũng không để ý, rốt cuộc giảng kinh hắn không đi nghe, sự vụ trong giám phần nhiều không liên quan đến hắn, cho dù là phòng bếp không nấu nướng, hắn cũng có thể tới hậu sơn hái mấy trái quả dại cho xong bữa.
Một con khỉ, một cái ổ là được, cần gì lớn lao đâu?
Ngược lại là Thanh Vân tử đóng cửa không ra khiến trong tương lai hắn trộm vào trong Tàng kinh các càng thiếu mấy phần cố kỵ.
Còn Phong Linh, tâm tình lại rất tốt, nghĩ đến hiện tại đã xác định được thái độ của Tu Bồ Đề, gánh nặng trong lòng được thả xuống, giữa trưa ngày thứ ba càng là xách theo hộp thức ăn, ngân nga tiểu khúc tới đưa cơm cho hầu tử.
-Chẳng lẽ Thanh Vân tử không quản sự nữa, phòng bếp lại chuyển sang đề cung bữa trưa rồi?
Hầu tử nghi hoặc nói.
-Đi đi đi, cái gì phòng bếp đề cung? Thanh Vân sư thúc không quản sự, sự vụ trong giám không người lo liệu, nói không chuẩn qua mấy ngày cả cơm đều không có mà ăn.
Vừa nói, Phong Linh vừa đem hộp thức ăn trên đất, cười khanh khách nói:
-Đây chính là đồ ăn bản cô nương tự thân hạ bếp chuẩn bị.
-Ồ!
Hầu tử vội vàng ném thẻ tre trong tay, từ trên Tự tỉnh thạch nhảy xuống, vươn tay liền muốn đi bắt, lại bị Phong Linh đẩy ra.
-Để ta !
Phong Linh cười hì hì hai tay mở nắp ra:
-Đương đương đương đương! Xem! Thích không?
-Đây... Đây không phải là trái cây ư?
Hầu tử mặt không biểu tình nói:
-Tính cái gì xuống bếp?
Trong thực các là một bàn trái cây, nhiều nhất cũng lại là cắt tỉa gọn gàng.
-Hầu tử không phải thích ăn trái cây nhất?
Phong Linh nhíu mày, bĩu môi nói.
-Quên đi, dù sao cũng là một phần tâm ý.
Hầu tử lắc lắc đầu, vươn tay bắt một miếng táo ném vào trong miệng.
Sư phó Phong Linh là thủ đồ của Tu Bồ Đề, Thanh Phong tử, mà Thanh Phong tử chỉ có bốn đồ đệ, Phong Linh nhỏ nhất, hiện nay là đồ đệ duy nhất còn lưu tại trong giám. Xét cùng địa vị cực cao của Thanh Phong tử, địa vị Phong Linh tự nhiên cũng là không thấp.
Trong ngày thường việc học tập hay nghi hoặc gì đều phần lớn là trực tiếp thỉnh giáo Tu Bồ Đề, tính ra, thuộc về đệ tử cách thế thân thụ.
Trừ Tu Bồ Đề thật cũng không có người nào dám sai phái tiểu cô nương này, bàn trái cây do nàng làm, còn thật là không phải ai cũng có diễm phúc thưởng thức.
-Uy, nói rõ ràng, cái gì gọi là "Quên đi" ? Không muốn ăn thì thôi!
Phong Linh bĩu môi tức giận nói.
Hầu tử nhai nuốt trái cây, gấp gáp xách thực các sang một bên, hỏi:
-Hôm nay trong giám thế nào rồi?
Phong Linh bẹp miệng mếu máo:
-Thanh Vân sư thúc không giảng kinh, trong giám loạn tao tao, sư tôn cũng không ra cửa, ta đều không có việc gì để làm. Nhưng mà ngươi phải cẩn thận, ta nghe nói có mấy sư huynh lớn tuổi muốn đánh ngươi.
-Ai?
Hầu tử sửng sốt:
-Môn hạ Thanh Vân tử?
-Không phải. Thanh Vân sư thúc đóng cửa không ra ba ngày nay rồi, nghe nói ai cũng không gặp, ngay cả đưa cơm đều bị đuổi ra. May mà tu vị hắn đã đạt hóa thần nhập hư chi cảnh, tuy là sơ nhập, nhưng cũng không cần phải lo đói bụng.
Nhìn hầu tử ăn uống ngon lành, Phong Linh cười hì hì nâng quai hàm lên hỏi:
-Như thế nào? Ta làm ăn có ngon không?
Hầu tử chính đang tính toán ghét bỏ hai câu trêu nàng một cái, đột nhiên có thanh âm vang lên:
-Ha ha ha ha, tứ công chúa chúng ta cũng biết làm cơm, thật là khó được a.
Hầu tử cùng Phong Linh trước là cả kinh, vội vàng tứ xứ nhìn quanh.
Thanh âm này phảng phất trực tiếp từ trong não hải vang lên, căn bản vô căn vô nguyên, khó mà phân biện rõ ràng.
Chỉ chốc lát, một tiếng ưng hót, một con hùng ưng từ thiên không đáp xuống, lăng không hóa thành nhân hình, hai tay áo đón gió hất lên, chậm rãi đứng trên mặt đất.
Người đến là một nam tử mặt mày thanh tú, vóc người khôi ngô, một thân hắc sắc đạo bào bó sát người, trong búi tóc có một sợi tóc trắng kỳ dị.
Nhìn thấy người đến, Phong Linh trước là vui mừng, lại vội vàng đứng thẳng hành lễ:
-Phong Linh bái kiến Nguyệt Triều sư huynh!
Nguyệt Triều nhìn Phong Linh, mi mục mang theo ý cười hỏi:
-Sao ở cùng sư thúc thì không câu lễ tiết, gặp sư huynh ta lại xa lạ vậy?
-Hắn chỉ là một con khỉ, không cần câu lễ tiết.
Phong Linh bẹp miệng thuận mồm nói một câu.
Thần sắc có vẻ thân mật với Nguyệt Triều, lại ẩn ẩn có một tia âu lo.
Đưa thay sờ sờ đầu Phong Linh, Nguyệt Triều lại quay người cung kính hành lễ với hầu tử, nói:
-Ngộ Không sư thúc, lần đầu gặp mặt, vãn bối Nguyệt Triều, môn hạ đại đệ tử Thanh Phong đạo nhân có lễ.
Thanh phong đạo nhân chính là tên gọi khác của Thanh Phong tử.
Tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động lâu thế rồi, đây còn là lần đầu tiên có người cung kính với mình như vậy, hầu tử hơi ngơ ngác, vội vàng chắp tay nói:
-Đa lễ. Ta cũng vừa bái nhập môn hạ không lâu.
Làm lễ xong, Nguyệt Triều như vô ý liếc hầu tử vài lần, liền tự nhiên đi lấy thực các của Phong Linh:
-Ta còn chưa ăn qua thức ăn do tứ sư muội làm, vừa khéo cũng đói. Di? Làm sao toàn là trái cây? Đây cũng kêu thức ăn?
Mặt Phong Linh bỗng chốc đỏ hồng, vội vàng chạy tới đoạt lại thực các, yếu ớt nói:
-Vốn là không phải làm cho ngươi ăn mà.
Nguyệt Triều đành chịu thở dài một hơi:
-Không ăn cũng được. Sư huynh ta còn tưởng rằng sư muội tiến bộ, ta mới rời đi một năm, liền học được làm cơm.
Phong Linh thu thực các ra sau người, quyết định lảng sang chuyện khác:
-Sư huynh sao không tu hành tại Lăng Vân phong mà đột nhiên trở về?
-Cùng theo Lăng Vân sư thúc đến Quán Giang khẩu xem náo nhiệt, vượt đường tới đây nhìn ngươi a.
-Quán Giang khẩu xem náo nhiệt?
Lông mày hầu tử cau lại:
-Sắp đánh nhau?
Nguyệt Triều vỗ vỗ bắp đùi, ngồi xếp bằng xuống:
-Ừ, theo tin từ Thiên Đình, Thái Thượng Lão Quân không biết làm sao đột nhiên đề tiền xuất quan, hiện tại Ngọc đế chính đang gióng trống khua chiêng bị chiến, phía Nhị Lang thần Dương Tiễn cũng không kém cạnh, hiện tại đang đến khắp nơi vét lính, chỉ cần hơi có điểm tu vị hắn đều cần. Xem tình hình, đôi oan gia cữu cữu cùng ngoại sanh này phải liều cái ngươi chết ta sống. Chẳng qua trên trời một ngày dưới đất một năm, trận chiến này sợ là trong một hai tháng còn khó mà đánh lên, chúng ta đi chậm một chút cũng không sao cả.
Nói xong, Nguyệt Triều khẽ giơ tay lên, một bộ ấm trà bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, đi cùng còn có một bếp than cùng nước sôi nóng hổi.
Một màn này khiến cho hầu tử nhìn mà trợn mắt há mồm.
-Tiểu sư muội, tới, nếm thử trà sư huynh tự trồng tại đỉnh núi Lăng Vân, ngay cả Lăng Vân sư thúc ta cũng không nỡ tặng. Đám đồ đệ của Lăng Vân sư thúc cả ngày đánh chủ ý lên lá trà của ta, sư huynh phải giữ vô cùng vất vả mới được chừng này.
Nguyệt Triều nhíu mày, từ trong túi áo lấy ra một ống trúc nhỏ đựng lá trà.
Hầu tử liền vội vàng hỏi:
-Ngươi cũng tu Hành giả đạo?
-Sao lại hỏi thế?
Nguyệt Triều hỏi ngược lại.
-Cái này... Hẳn nên là đệ tam trọng luyện thần hợp thực mới có thể làm được? Không phải Hành giả đạo thì sao mới tuổi trẻ như vậy đã...
Phong Linh ngồi một bên nhè nhẹ kéo kéo tay hầu tử, ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ nói:
-Năm nay Nguyệt Triều sư huynh đã hơn ba trăm tuổi...
-Cái gì?
Chính lúc hầu tử đang nghi hoặc, nguyệt hướng đã pha xong trà, phân chén, đem hai chung trà phân biệt đẩy đến trước mặt hầu tử cùng Phong Linh, nói:
-Người tu tiên mặt chính là tâm, nếu tâm không già, mặt cũng sẽ không già. Ngày sau nếu Ngộ Không sư thúc gặp được Lăng Vân sư thúc liền sẽ biết, lão nhân gia hắn hiện giờ nhìn qua vẫn như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, phong hoa chính mậu a.
Phản ứng đầu tiên của hầu tử chính là nhìn về hướng Phong Linh.
-Hừ?
Phong Linh lại trừng ngược trở về.
Nguyệt Triều ngồi một bên thở dài một câu:
-Sư muội là thật chỉ có mười tuổi, không phải do tu luyện mới nhìn trẻ thế đâu. Tới, nếm thử trà của ta.
Ba người nâng chung trà lên, thưởng thức.
Trà này nhập khẩu nhuận hoạt, ngậm ở trong miệng, một trận hương khí dật mũi mà ra, nuốt xuống, lập tức cảm giác một trận thân tâm thư sướng.
-Tiên trà?
Hầu tử chưa từng nghĩ tới thì ra trà có thể là dạng này, khó trách đạt tới cảnh giới như Nguyệt Triều còn chịu tự tay đi trồng, còn yêu thích như thế.
Nguyệt Triều nhấp trà, nhìn nhìn Phong Linh như có điều suy tư, lại đột nhiên chuyển sang nhìn hầu tử, nói:
-Ngộ Không sư thúc, Lăng Vân sư thúc cùng Y Viên sư thúc đều đã gửi thư cho sư tôn, hỏi dò có phải trở về chấp chưởng đạo quan không.
Xem ra mấy sư huynh này tuy ra ngoài, đối với tình hình trong giám lại đều rõ như lòng bàn tay a.
Chẳng qua đây cũng là chuyện trong ý liệu, tuy còn không biết giữa bọn họ dùng thủ đoạn thông tấn gì, nhưng lấy tu vị như thế, tuyệt đối sẽ không không có.
Hầu tử "Ừ" một tiếng, một bên tiếp tục phẩm trà, một bên ngước mắt nhìn Nguyệt Triều. Cũng không biết hắn đột nhiên nói cái này là có ý gì.
Nguyệt Triều sắc mặt ngưng trọng nhìn hầu tử, chậm rãi nói:
-Sư tôn hồi đáp là: "Tạm thời không cần". Nhưng chỉ riêng Đan Đồng sư thúc là không cự tuyệt, nghe nói... Đan Đồng sư thúc chính đang săn ác giao tại Nam Hải, ít ngày nữa sẽ phản hồi.
Mặt Phong Linh lập tức trắng bệch, hầu tử lại không rõ chuyện gì.
Nguyệt Triều cúi thấp đầu, bưng lên chén trà, nhàn nhạt nói:
-Trong tương lai, Ngộ Không sư thúc nên càng thêm cẩn thận mới tốt.
Lại tán gẫu mấy câu, Nguyệt Triều liền tạm biệt, trước khi đi muốn Phong Linh đưa tiễn, chỉ lưu lại một mình hầu tử tiếp tục tu luyện.
Cũng không biết cố ý hay là còn ý khác, Nguyệt Triều mang theo Phong Linh vượt đường dạo quanh đạo quan một vòng, thẳng đến sau cùng tới sơn môn hắn mới đột nhiên nói:
-Phong Linh a, trong tương lai, hết khả năng cách Ngộ Không sư thúc xa một chút.
-Sư huynh cớ gì nói thế?
Phong Linh có vẻ cả kinh, hỏi lại.
Nguyệt Triều dừng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
-Tu Hành giả đạo, tính tình như vậy, sư tôn lại đối đãi như thế, nhập môn mới gần một năm, liền đã Ngưng Thần hậu kỳ... Người này giống như Dương Tiễn, kết cục chẳng qua ba loại, thiên hạ anh hùng, nhân gian ác quỷ, hoặc là -- chết.
Một câu nói, giống như kinh lôi.
Thân hình nhỏ bé của Phong Linh khẽ run lên, dừng bước chân lại, nhưng chỉ lặng lẽ cúi thấp đầu xoa nắn đôi tay.
Hai người sư huynh muội cứ như vậy an tĩnh đứng trên bậc đá cổ phác, dưới dương quang, cành lá đong đưa phất phơ trong gió.
Hồi lâu, Nguyệt Triều hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, ngẩng đầu nhìn lưu vân hướng chân trời, nói:
-Ba loại kết quả này, đến cuối cùng đều hẳn là dưới chân đạp đầy hài cốt, điểm này chúng sư thúc đều nhìn rất rõ ràng.