Chương 25: Bậc cửa Nạp thần cảnh

Đại Bát Hầu

Ba Ba Không Phải Rùa 15-03-2023 01:35:31

Đêm khuya, ngoài phòng đột nhiên truyền tới một trận tiếng bước chân gấp rút. Khiến tâm tạng hầu tử giật nảy lên. -Muốn ra tay? Hắn khe khẽ cầm lấy mộc côn, đây là vũ khí duy nhất hiện tại hắn có. Tiếng bước chân cuối cùng dừng lại trước cửa. Lúc này, hầu tử vọt đến bên cửa tay giơ lên mộc côn, chuẩn bị ai dám đá cửa xông vào liền phế một chân kẻ đó trước. Chẳng qua công kích trong dự liệu tịnh không phát sinh. -Đông đông đông... Tiếng đập cửa gấp gáp vang lên. -Đánh lén còn gõ cửa? Đám người này là có phong phạm quân tử hay là kẻ ngu? Hầu tử nghĩ. -Là ta! Mở cửa! Đây là giọng của Phong Linh. Mở cửa, hầu tử nhìn thấy Phong Linh thở hổn hển, đang có phần hoảng loạn nhìn quanh bốn phía. Nàng tấn tốc chen vào cửa, trong tay còn cầm theo một túi lớn. Đóng cửa, quay người lại, hầu tử liền nhìn thấy Phong Linh từ trong túi đổ ra đầy bàn những thứ kỳ quái! -Mấy thứ này là gì? Hầu tử trợn mắt há mồm hỏi. Phong Linh khoái tốc lật qua, lấy ra một cây đoản thiết côn màu vàng, tiện tay ném cho hầu tử. -Những thứ này là sư phó cùng sư huynh tặng cho ta, đều là pháp bảo cả! Chính mình nắm lấy một thanh đoản mộc kiếm, Phong Linh gấp gáp trốn đến bên cạnh hầu tử. -Ngươi cần gì phải thế? Hầu tử ước lượng thiết bổng mới dài một xích ba tấc trong, đồ chơi này nói là pháp bảo hắn một điểm cũng không nghi ngờ, nhưng vấn đề là... Không đến Nạp thần cảnh, cầm pháp bảo cũng chẳng để làm gì? Nhìn tiểu ny tử (cô gái nhỏ) cắn môi nắm lấy mộc kiếm, mắt chăm chăm coi chừng cửa ra vào, hầu tử không khỏi bật cười. -Ngươi còn cười được? Phong Linh đều nhanh gấp khóc: -Bọn họ có bao nhiêu người ngươi biết không? Ta chạy đi tìm sư tôn, sư tôn nói còn không đánh, đánh rồi lại nói. Ta... Ta chỉ đành tự mình tới. Nhìn bộ dạng nôn nóng của Phong Linh, tâm tình hầu tử ngược lại buông lỏng không ít: -Chẳng qua là đánh một trận, bọn họ dám đem ta đánh chết trong giám ư? Hừ! Ngoài phòng, một đạo sĩ nấp trong bụi cỏ khe khẽ lẩm bẩm. -Nhìn thấy không, tứ công chủ của đại sư bá Phong Linh vừa tiến vào. Thật không biết nàng cần gì phải bảo vệ hầu tử kia như vậy. -Thế chúng ta còn động thủ không? Lập tức, trong đầu tất cả mọi người đều bất giác phù hiện tình cảnh Phong Linh cùng sư huynh Nguyệt Triều tản bộ trong giám mấy ngày trước. Tuy nàng luôn luôn không dựa vào được nuông chiều mà kẻ cả, nhưng danh hiệu "Tứ công chủ" của Phong Linh lại không phải giả. Thương đến Phong Linh không phải chuyện hay ho gì, không nói Tu Bồ Đề đối với nàng cực là thương yêu, cũng khoan nói đến sư phó nàng thân làm thủ đồ của Tu Bồ Đề là Thanh Phong tử, chỉ riêng sư huynh Nguyệt Triều đã là đứa không dễ chọc vang xanh xa gần, báo phục lên tuyệt không mềm tay. Phảng phất sớm đã dự liệu tới chuyện này, mấy ngày trước hắn trở về còn đặc ý dẫn theo Phong Linh vòng quanh trong giám, không khác với có ý nhắc nhở tất cả mọi người, rằng không được có cử động gì không quy củ với sư muội hắn! Một tên tu sĩ Luyện thần quy thực cảnh muốn chỉnh chết một đám Ngưng thần tụ khí cảnh, đầy đủ có một trăm loại phương pháp, đấy là thường thức! Trầm mặc hồi lâu, trong bụi cỏ không biết là ai mở miệng trước nói một câu: -Trước... Xem xem lại nói. Chúng nhân im lặng. Cứ thế xem xem, liền thành xem xem cả một đêm, cũng bị muỗi cắn một đêm. Một đêm này, cứ như vậy hữu kinh vô hiểm qua đi, đợi đến lúc trời dần sáng tỏ, hầu tử liền cảm giác ra những đạo đồ mai phục ở chung quanh kia lần lượt khe khẽ rời đi. Lại là một ngày mới được bắt đầu. Cả thảy đạo quan đều chìm trong thảo luận khe khẽ thầm thì, từng đôi tròng mắt nhìn hầu tử mang theo ý cười, phảng phất đang chờ sẵn nhìn hắn làm sao chết. Giữa trưa Tu Bồ Đề thiếp ra công cáo trên tường: -Cấm chỉ đấu ẩu trong giám, kẻ vi phạm tất phạt nặng. Nghe nói đương thời đám người tức giận bất bình, ồn ào phàn nàn nói Tu Bồ Đề làm thế là thiên vị hầu tử. Có đứa nhiều chuyện thuận miệng hỏi đạo đồ dán công cáo: -Vậy như quả có người vi phản cấm lệnh khác trong giám, chúng đệ tử là vì ngăn lại mới ra tay, liệu có bị phạt nặng? Đạo đồ kia sớm có chuẩn bị, ngẩng đầu lên, kéo dài thanh âm nói lớn: -Loại tình huống này, sư tôn có nói, khác luận! Chúng nhân hoảng nhiên đại ngộ. Được, quy tắc trò chơi đã được định xuống. Tu Bồ Đề ý tứ là: Hầu tử nếu là muốn dạ nhập Tàng kinh các, cho các ngươi hung hăng đánh hắn. Nếu hầu tử không tính toán dạ nhập Tàng kinh các, các ngươi động thủ thì đừng trách lão phu phạt nặng. Từ loại góc độ này mà nói, đây căn bản không phải đang ngăn lại, mà là đang khuyến khích! Nghe được tin tức này hầu tử nghiến răng ken két. - Lão gia hoả thích nhìn hí như vậy ư? Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, hiện tại gửi người dưới rào, Tu Bồ Đề thích làm sao chơi, hắn đều phải bồi tới cùng. Điều có thể làm bây giờ, chính là nhẫn, nhẫn lấy, chỉ cần bảy mươi hai biến học đến tay, cái gì đều không sợ. Cả một ngày kia hầu tử đều không xuất môn, trực tiếp ở trong nhà gỗ đả tọa tu hành, mệt mỏi liền chuyển qua tra xem đống sách chép được. Do ở không có người hệ thống giáo thụ những tri thức tu tiên này, trước kia hầu tử thậm chí đều không phân biện được thư tịch, trực tiếp dẫn tới "thư tịch vô dụng" chồng chất như núi trong nhà. Nhưng trong Tàng kinh các có "thư tịch vô dụng" ư? Đương nhiên không có, gọi là "thư tịch vô dụng", chỉ chẳng qua là những sách tu hành thiên hướng Ngộ giả đạo. So với Hành giả đạo, Ngộ giả đạo càng thêm phức tạp, hơn nữa bản thân Tu Bồ Đề cũng là tu Ngộ giả đạo, bởi thế thư tịch tương quan liền tương đối nhiều. Nhưng hôm nay những thư tịch này hầu tử lại chăm chú xem từng bản từng bản một, dù là xem không hiểu, cũng học như vẹt thuộc lòng lại. Phải biết, hiện nay đối thủ của hắn thuần một sắc toàn là Ngộ giả đạo, nếu là một khiếu không thông, không phải bị tính toán đến chết? Bị Tu Bồ Đề giày vò như vậy, hầu tử tính là lĩnh giáo đến sự khủng bố của Ngộ giả đạo -- binh bất huyết nhận a! Xế chiều, hầu tử đột nhiên nghe được thanh âm leng keng ngoài phòng. Mở cửa vừa nhìn, một tên đạo đồ chính đang bò lên cao sửa chữa gian mộc ốc hoang phế cạnh nhà gỗ của chính mình, mà hai tên đạo đồ còn lại thì từ một khung xe đẩy tay dời đồ vật vào trong nhà. Phong Linh đứng trước cửa, tay cầm chổi quét, nhìn thấy hầu tử đi ra vui vẻ nói: -Ta dời qua đây! -Ngươi dời qua làm gì? Sư phó đồng ý ư? Hầu tử khó hiểu hỏi. -Bảo hộ ngươi a! Phong Linh khua múa nắm tay nhỏ nhắn nói: -Ta đã tra qua, bọn họ vẫn khá kiêng sợ ta. Chỉ cần ta ở chỗ này, khẳng định sẽ hữu dụng. Còn sư tôn lão nhân gia, hắn lại không quản loại việc vặt này. Hầu tử đại khái minh bạch ý của nàng, địa vị Phong Linh trong giám như thế nào hắn có biết một chút. Vấn đề là, nói đến bối cảnh sư huynh sư phó, bối cảnh hầu tử so Phong Linh khẳng định chỉ cao không thấp, thật là... -Ngươi nói người cùng người sao tế ngộ chênh nhau nhiều như vậy? Hầu tử không khỏi nghĩ. Hơn nữa để một tiểu nữ hài tới bảo hộ, nói ra thật có điểm mất mặt. Chẳng qua hầu tử cũng không cự tuyệt. Một tháng tiếp theo hầu tử đều ở trong phòng tu hành không đi vào Tàng kinh các nữa, một lòng chỉ nghĩ sớm ngày đạt tới Nạp thần cảnh, chỉ cần một khi đạt tới, đám đạo đồ Ngưng thần cảnh tay không tấc sắt mai phục tại ngoài phòng không còn là vấn đề nữa! Mà đoạn thời gian này, Phong Linh cũng là mỗi ngày cùng hắn hình bóng không rời. Ngày cứ như vậy không kinh không hiểm đi qua, do ở hầu tử thời gian dài không có dị động, đám đạo đồ thủ ở ngoài cửa giám thị ngược lại càng lúc càng ít. Thế là, hầu tử lại bắt đầu ngo ngoe muốn trộm nhập Tàng kinh các. Mấy ngày nay mỗi lần hắn hấp thu linh khí, liền phát hiện thân thể chìm vào trong đau đớn vô biên, cảm giác nhói đau bố khắp từng ngóc ngách dưới làn da, hấp thu càng nhiều linh lực, kịch đau sẽ càng mãnh liệt. Đó là đau đớn phảng phất đến từ tận nơi sâu trong linh hồn. Càng đáng sợ hơn là, loại cảm giác này tùy theo tu hành mà tăng lên từng ngày. Tình thế khiến hắn gần như sụp đổ. Hắn biết, mình đã mò đến bậc cửa Nạp thần cảnh. Nhưng điều này lại bất đồng với những gì hắn được biết, theo như trong sách ghi chép thì từ Ngưng thần cảnh tiến vào Nạp thần cảnh sẽ khiến thân thể rất không thoải mái, song không ngờ cái gọi là không thoải mái cư nhiên cường liệt như vậy. Đoán là bởi vì bản thân thể chất hầu tử có vấn đề, tốc độ khi hắn toàn lực hấp thu linh lực vượt xa tu tiên giả bình thường mấy chục lần. Đương nhiên, kịch đau phải gánh chịu cũng là gấp mấy chục lần. Đáng sợ nhất là, tùy theo càng lúc càng tiếp cận điểm tới hạn giữa ngưng thần và nạp thần, loại thống khổ này chính lấy tốc độ tăng trưởng theo cấp lũy thừa. Lúc vừa bắt đầu chẳng qua là đau, dựa vào ý chí kiên định hắn còn có thể nhẫn, chỉ là mỗi lần tu hành kết thúc đều giống như cuồng chạy mấy chục dặm đường, đầu đầy mồ hôi gần như hư thoát. Nhưng tùy theo tu hành thôi tiến, nguyên bản linh lực thuần phục lại rất giống biến thành một con hung thú tung trào nóng động, như muốn xé nứt thân thể luồn ra ngoài. Mấy lần tu đến cực trí khiến hắn ứa ra máu tươi, trực tiếp đau ngất xỉu đi, tỉnh lại liền nhìn đến Phong Linh đầy mắt đỏ bừng. Điều này khiến hầu tử bắt đầu hoài nghi, liệu mình dạng này tu đi xuống sẽ hay không thần thông không tu thành đã quy tây mất rồi. Kỳ thực trong sách cũng ghi chép một loại biện pháp hóa giải trạng thái "không thoải mái" này, đó chính là Nạp thần đan. Nhưng mà luyện đan là nghề của cao giai tu tiên giả, huống hồ hầu tử tu là Hành giả đạo, luyện đan vĩnh viễn đều sẽ không liên quan gì đến hắn, mà tu vị Phong Linh lại còn chưa đủ. Đành chịu, hầu tử chỉ có thể lại đánh chủ ý lên Tàng kinh các, hi vọng có thể từ trong đó kiếm được một hai phương pháp làm dịu. Chẳng qua sự tồn tại của Phong Linh không chỉ khiến đám đạo đồ đối địch kiêng sợ, liền cả bản thân hầu tử cũng kiêng sợ. Nàng có thể giương mắt nhìn hầu tử trong tình thế không tuyệt đối nắm bắt đi mạo hiểm ư? Mấy lần ban đêm hầu tử chuẩn bị xuất phát, kết quả Phong Linh đều toàn bộ vũ trang muốn cùng theo. Cuối cùng, hầu tử chỉ có thể xóa bỏ ý niệm. Hắn không thể không hạ thấp tốc độ hấp thu linh lực để bảo đảm sự đau đớn vẫn nằm trong phạm vi chính mình có thể thừa nhận. Chỉ là cho dù như thế, tùy theo thời gian dần trôi qua, lượng thời gian hầu tử có thể dùng tới tu hành mỗi ngày càng lúc càng ngắn, thời gian cần phải dùng đến làm dịu đau đớn càng lúc càng dài, bước chân tiến vào Nạp thần cảnh cũng bị vô hạn kỳ lùi lại. Một ngày sáng sớm một tháng sau, khi Phong Linh cùng hầu tử đều ở trong phòng tu hành, cửa phòng chợt đông đông vang lên.