Dùng bả vai đẩy nhẹ cửa phòng hầu tử, Dương Thiền tiện tay khẽ vung, trực tiếp quăng hai con tiểu yêu xuống đất.
Lúc này hầu tử sớm đã tỉnh lại, ngồi xếp bằng ở trên giường, tay bị còng bởi xiềng xích bằng huyết thiết mà Tu Bồ Đề đưa tới, đôi mắt đỏ hồng, cơ thịt trên người vẫn căng cứng, run lên lẩy bẩy, miệng hơi giương ra, hai chiếc răng nanh như ẩn như hiện, giống như có thể nổi cơn điên bất cứ lúc nào.
Khẽ nhìn hai con tiểu yêu một cái, hầu tử liền chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thiền.
Trong mắt kia tràn đầy địch ý.
-Giết đi.
Dương Thiền mặt không biểu tình nói:
-Máu tươi có thể tấn tốc làm dịu nỗi thống khổ của ngươi.
Vừa nghe lời này, hai con tiểu sợ đến ôm cứng lấy nhau.
Hầu tử vẫn sít sao coi chừng nàng, toàn thân run rẩy lên, nói:
-Ngươi cố ý để ta bị cô lập, đúng không?
Dương Thiền không đáp lời, chỉ vào hai con tiểu yêu, thúc giục nói:
-Giết đi.
-Trả lời ta --!
Hầu tử chợt gầm gào, thanh âm đinh tai nhức óc.
Lập tức, cơ thịt khắp người càng trở nên bành trướng, chỉ là đôi còng tay màu đen ẩn ẩn tán phát ra vi quang, mới áp chế lại được.
Hít vào một hơi thật sâu, Dương Thiền tránh ra ánh mắt của hầu tử, nói:
-Cho dù là đúng thì đã làm sao? Ngươi căn bản vái sai sư phó rồi, Tu Bồ Đề chỉ biết tính toán ngươi. Từ lúc ngươi nhập môn đến hiện tại, không lúc nào hắn không tính toán ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm giác ra được? Nếu ngươi bị cô lập, thậm chí trục xuất sư môn, không phải càng tốt ư? Ta có thể mang ngươi đi gặp Ngọc Đỉnh chân nhân, ngươi sẽ biến thành anh hùng cái thế như nhị ca Dương Tiễn của ta!
-Ít nhắc tới Dương Tiễn với ta, hắn là hắn ta là ta!
Từ trong cổ họng hầu tử chậm rãi phát ra tiếng cười khàn khàn, tiếp tục nói:
-Tu Bồ Đề tính toán ta? Vậy còn ngươi? Ngươi không tính toán?
Hầu tử nắm tay thành quyền, đánh mạnh xuống giường, một khối mộc bản đương trường bị chấn gãy.
Nghe được tiềng ồn ào, Phong Linh vội vàng từ ngoài phòng xông vào, vừa tiến đến liền nhìn thấy Dương Thiền, lập tức vẻ giận dữ hiện lên trên mặt.
-Nơi này không hoan nghênh ngươi!
Nàng quát lớn.
Nhìn thái độ giống hệt của hai người, Dương Thiền giận mà xoay người nói:
-Lười nhác lý luận với hai ngươi! Ngu xuẩn!
Nói xong, trực tiếp đi ra cửa, trong nhà chỉ còn lại hầu tử cùng Phong Linh, còn có hai con tiểu yêu.
-Bọn họ là
Không trả lời Phong Linh, hầu tử lặng lẽ coi chừng hai con tiểu yêu một lớn một nhỏ đang run lên lẩy bẩy.
Hai con này đều đã hóa nhân hình, nhưng còn hóa chưa trọn vẹn, chắc là bởi đạo hạnh không đủ.
Cả hai đều quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, mặt mày bẩn thỉu nhìn không rõ nét.
Một con trong đó đã biến thành người trưởng thành, trên đầu mọc hai chiếc sừng, còn để một chòm râu, nhìn qua hẳn là sơn dương tinh, như một lão khất cái.
Đứa còn lại thì giống như tiểu khất cái, chẳng qua lại có lỗ tai hồ ly.
Tuy rõ ràng là giống loài khác nhau, nhưng lúc ôm cùng một chỗ lại nhìn như hai ông cháu.
Bộ dạng kia, còn lạc phách hơn cả hầu tử lúc còn chưa nhập môn.
Ra ngoài phòng, sắc mặt Dương Thiền khẽ biến, ngẩng đầu trông hướng vách dốc nơi không xa.
Hừ lạnh một tiếng, Dương Thiền lăng không bay lên hướng tới đỉnh vách dốc, chỉ chốc lát liền vững vàng hạ đến nơi.
Mới vừa đứng vững, thân thể Dương Thiền chợt khẽ chấn, tựa hồ cảm giác được cái gì, mờ mịt trông hướng rừng cây đen kìn kịt nơi xa.
Trong ánh mắt lóe ra một tia lạc mịch.
Còn không đợi nàng hoãn thần lại, một thân ảnh đã yên ắng xuất hiện trước mắt nàng.
-Vu Nghĩa?
Quay đầu lại nhìn rõ nét mặt kẻ đến, Dương Thiền nhẹ giọng cười nói:
-Làm sao, tưởng báo thù lần trước? Bản tiểu thư phụng bồi.
Vu Nghĩa hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một vật gì đó, ném thẳng về phía Dương Thiền.
Dương Thiền vươn tay nhận lấy, vừa mở ra nhìn, là một viên thuốc tán phát ra vụ khí nhàn nhạt. Bề mặt viên thuốc còn mang theo nóng ấm, tựa hồ mới ra lò không lâu.
-Đưa cái này cho Tôn sư thúc phục dụng.
Vu Nghĩa nhàn nhạt nói.
Cầm viên thuốc tròn vo đặt trong lòng bàn tay, thả dưới ánh trăng tra xem một hồi, Dương Thiền hỏi:
-Tu Bồ Đề để ngươi đưa tới?
Vu Nghĩa không nói chuyện, xem như là mặc nhận.
-A, bây giờ ngược lại có vẻ rất để tâm? Lần trước thương thành thế kia cũng không thấy đến xem. Không biết hắn làm sư phó kiểu gì vậy.
Vu Nghĩa lạnh lùng nói:
-Sư tôn nhờ ta mang hai câu.
-Nói.
Dương Thiền xoa xoa lông mi như lá liễu trên trán.
-Câu thứ nhất là mang cho Tôn sư thúc, sư tôn dặn dò, viên đan dược này có công hiệu an định ngưng thần, nhưng chỉ là tạm thời áp chế lệ khí, để hắn trong tương lai tu hành ắt phải lượng sức mà đi, đừng tiếp tục dẫn phát lệ khí bạo loạn.
-Ngừng!
Dương Thiền cười khinh miệt, nói:
-Lượng sức mà đi là được rồi? Nói đến cùng lệ khí vẫn phải phát tiết mới có thể tiêu trừ. Còn có cái gì nữa?
-Câu còn lại là mang cho ngươi, sư tôn nói, nơi này là Linh Đài sơn Tà Nguyệt Tam Tinh Động, không phải Vũ Tuyền sơn Kim Hà Động, vạn sự vạn vật phải nắm bắt một cái độ, nếu là quá, thì không tốt.
Dương Thiền trước là ngẩn ngơ, sau lại dần dần cười ra tiếng:
-A ha, cái này tính là dọa nạt ư? Đồ đệ của mình mà mình không chịu dạy, còn không cho người khác dạy?
Nói xong, ném nhẹ đan dược trong tay lên chơi đùa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn hướng Vu Nghĩa, trên mặt đầy vẻ khiêu khích.
-Lớn mật! Ngươi dám nói chuyện như thế!
Vu Nghĩa cắn răng quát to, cánh tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Không chút nào để Vu Nghĩa vào trong mắt, Dương Thiền thu đan dược vào trong tay áo, cười nói:
-Ngọc đế ta còn không sợ, chẳng lẽ sẽ sợ Tu Bồ Đề? Nghĩ xem Dương gia tam nương tử ta là ai? Ghét nhất là loại người tránh ở sau lưng khoa tay múa chân tính toán người khác, có gì hai bên cứ nói thẳng với nhau. Hầu tử kia muốn đột phá cảnh giới, cầu ta giúp hắn phối dược, hai bên ngươi tình ta nguyện, có cái gì mà độ với chả không độ.
Trong đôi mị nhãn kia toàn là vẻ khiêu hấn, tự hồ chỉ đợi Vu Nghĩa thất khống, đánh một trận với nàng.
Cưỡng ép lửa giận trong lòng, Vu Nghĩa mắt lạnh nói:
-Ngươi tự lo cho tốt. Nếu thật chọc giận sư tôn, cho dù ca ca Nhị Lang chân quân của ngươi có đứng ra cũng khó mà bảo vệ được ngươi!
Nói xong, liền xoay người nhảy rời đi.
Nhìn thân ảnh Vu Nghĩa dần đi xa, Dương Thiền thì thào lẩm bẩm nói:
-Đánh một trận thì tốt biết mấy, tốt nhất là đánh đến mức Tu Bồ Đề phải đi ra cứu trường. Vu Nghĩa này đúng là rất biết nhẫn nhịn. Đến cùng là đệ tử đời thứ hai mà Tu Bồ Đề tối ỷ trọng. Ài, vốn tưởng đánh một trận phát tiết một cái, ai, mà hắn là đồ đệ của ai nhỉ?
Nói xong, lại nhìn phiến rừng cây đen kìn kịt trước mặt một cái, Dương Thiền nhảy xuống vách dốc quay trở lại mộc ốc, đẩy cửa ra, cầm viên đan dược Tu Bồ Đề đưa tới đặt trên bàn, nói với hầu tử:
-Ăn đi, là sư phó kia của ngươi đưa tới, nói là có thể tạm thời áp chế lệ khí.
Nói xong, cũng không đợi hầu tử trả lời, xoay người muốn đi, lại bỗng tựa hồ nhớ ra cái gì, dừng chân lại, đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng, nhíu mày quay người lại nhìn chăm chăm hầu tử, hỏi:
-Hai con tiểu yêu kia đâu rồi?
-Để cho chạy.
Hầu tử không nhấc mắt lên, trả lời.
-Để cho chạy!
Thanh âm Dương Thiền bỗng vút cao, xoay người muốn lao ra ngoài.
-Đừng đuổi, ta đã để cho chạy, thì không khiến ngươi bắt về.
-Ngươi!
Dương Thiền quay người lại, căm tức nhìn hầu tử, nhất thời tức điên lên. Cắn môi nửa ngày mới chỉ vào hầu tử quát to:
-Ngươi có biết vì bắt hai con tiểu yêu kia ta phải chạy xa đến đâu không? Linh Đài sơn này tiên khí lượn lờ, Tu Bồ Đề thiết đạo quan ở đây, ngoài sáng trong tối bố trí vô số pháp trận, há là yêu tinh nào muốn tiếp cận cũng được?
-Đó là chuyện của ngươi, ta nhớ rõ ràng đâu có mời ngươi bắt yêu giùm.
Hầu tử trừng ngược trở lại.
Dương Thiền tức tối đến giậm chân:
-Ngươi điên rồi? Hai con tiểu yêu tinh, chỉ có hai con tiểu yêu tinh. Ngươi giết bọn chúng thì có gì không tốt? Đối với sư huynh đệ ngươi từ không lưu thủ, đối với bọn chúng lại đồng tình? Cư nhiên thả đi? Tu Hành giả đạo, ngươi không giết yêu trừ lệ khí, ngươi muốn giết cái gì? ! Chẳng lẽ muốn giết người, giết tiên!
Nói rồi một tay cầm lên ấm chèn trên bàn, lật tung xuống đất.
Hầu tử mặc nhiên như không, hai mắt nhìn thẳng tiền phương mà không nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
-Ngươi đã quên ư? Ta cũng là yêu.
Trên sơn đạo gập ghềnh, Phong Linh xách theo đèn lồng mang theo hai con tiểu yêu lẩy bẩy phát run chậm rãi đi về phía trước, thẳng đến lúc tới trước một sơn động mới dừng bước.
-Tối nay tạm thời tránh ở trong này, sáng mai ta lại đưa các ngươi xuống núi.
Phong Linh quay người nói với hai con tiểu yêu.
Chỉ thấy sơn dương tinh bỗng "Phốc" một tiếng quỳ xuống, lại kéo hồ ly tinh ngơ ngác sững sờ quỳ theo, hai người cùng quỳ ở trước mặt Phong Linh.
-Các ngươi làm cái gì?
Phong Linh chớp chớp mắt, cả kinh nói.
Chỉ thấy sơn dương tinh kia một nắm nước mũi một nắm nước mắt cầu khẩn nói:
-Cầu tiên trưởng thu lưu! Xuống núi, trên có thiên binh thiên tướng tuần tra, dưới có Yêu vương các núi lùng bắt, sớm muộn gì chúng ta cũng chỉ có đường chết. Cầu đại tiên thu lưu chúng ta.
-Ta Cái này Như vậy sao được!
Phong Linh kinh hoảng nói:
-Ta chỉ là một tên đạo đồ, cái này Tự tiện thu lưu người ngoài, ta
Sơn dương tinh ngửa đầu nói:
-Tiên trưởng chỉ cần thông báo một tiếng với sư huynh đệ đồng môn tuần sơn, chúng ta an thân dưới núi, chỉ cầu một nơi nương thân, tuyệt không gây phiền hà cho tiên trưởng! Kiếp sau Không, đời này nguyện làm trâu làm ngựa cho tiên trưởng, cầu tiên trưởng thành toàn!
Lại đùn đẩy nửa ngày, nhìn hai con tiểu yêu khóc khóc thảm thương, thực không nỡ, cuối cùng Phong Linh đành phải đáp ứng.
Tại đại đa số thời điểm, Phong Linh đều có một thói quen xấu, chính là lòng dạ quá tốt.
Cũng không thể nhìn bọn họ đi chết, đúng không?
Chuyện của yêu tinh nàng cũng nghe nói qua một ít, thực không ngoan tâm đến nỗi đuổi bọn họ xuống núi, nhìn bọn họ đi chịu chết.
Nhưng mà đáp ứng thì dễ, chuyện đau đầu còn ở phía sau.
Phải làm sao ăn nói với các sư huynh sư thúc đây?
Lông mày Phong Linh bất giác nhăn lại, mân mê miệng, một mình ngây ngốc sững sờ đi trên bậc đá.
Nàng chính đang suy nghĩ nên làm thế nào, một thân ảnh màu đỏ chợt từ trên trời giáng xuống.
-Tiểu Phong linh, ngươi hại chết sư thúc. Không phải đã nói nếu không đến lúc bị bức bất đắc dĩ thì tuyệt không được ăn Khoát Linh đan ư? Bây giờ Thanh Phong sư huynh đang muốn tìm ta tính sổ a!