Tu vị đã đột phá, linh lực trong thể nội không còn khó mà kiềm chế như trước, thoát ly khỏi bồn tắm nóng rực, nước thuốc sôi trào cũng không xâm tập lên người nữa.
Chỉ là, hầu tử căn bản không để ý đến những thứ kia.
Ở trong lòng hắn, một tia cảm xúc tang thương tràn khắp tâm hồn.
Hết thảy trước mắt bỗng trở nên mông lung, thoáng chốc, từng trường cảnh ngày xưa lại hiện về trong đầu.
Khi thì quay trở về Hoa Quả Sơn chạy trốn khỏi con mãnh hổ vốn đã chết trên tay hắn, vùng vẫy giữa lằn ranh sinh tử.
Khi thì đấu pháp cùng hai tên đệ tử của Đan Đồng tử, gầm gào trong tuyệt vọng.
Khi thì quỳ dập đầu trước cửa Tà Nguyệt Tam Tinh Động, khổ khổ cầu khẩn.
Khi thì lại trở về buổi tối mười năm trước, cái đêm mà Tước nhi bị giết, cái cảm giác sợ hãi ấy sợ rằng đời này khó mà quên được.
Leo lên núi tuyết, tiềm hành trong hoang dã, ôm lấy thùng gỗ chảy theo dòng nước xiết, không biết sẽ chìm nghỉm lúc nào...
Hơn mười năm quang âm, hết thảy hồi ức chợt trở về, bùng lên trong tâm trí hắn.
Hắn ôm lấy đầu, lăn lộn điên cuồng, kêu rên, khóc rống.
Từng trường cảnh lướt qua trong mắt, bi thiết, sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, tất cả mặt trái tâm tình đan chéo vào nhau!
Linh lực vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu không tự chủ được cuộn trào lên, chỉ là khác với dĩ vãng, chúng không mang đến sự giày vò về mặt thể xác cho hầu tử.
Trong khoảnh khắc những linh lực này trút vào mỗi một nơi trên thân thể, nháy mắt tất cả kinh mạch tại trương phồng lên, lồi ra.
Lông tơ thẳng đứng, gân xanh lờ mờ thấy được dưới da.
Trong lòng hắn, cảm xúc bi thương, sợ hãi, phẫn nộ, tuyệt vọng đan chéo vào nhau.
Nắm tay hắn trùng trùng nện đánh lên mặt đất, một quyền đi xuống là một hố sâu, đất đá tóe lên, nắm tay rướm máu, từng giọt nhỏ xuống, đau đớn vô cùng, lại khó mà che đậy được cảm giác khổ sở tới từ sâu trong linh hồn kia.
Một loại cảm giác đè nén khủng bố ép lên ngực hầu tử, tâm tạng nhảy động kịch liệt, đẩy máu nóng tuôn tới từng ngóc ngách trên thân thể.
-Đây là... Đây là... Chuyện gì! Ngao --!
Hắn ôm lấy đầu vung sức giãy giụa, liên tục hung hăng địa đập đầu xuống đất, máu tươi tóe ra.
Các loại cảm xúc không ngừng bành trướng, hòa quyện vào nhau. Khi thì khóc, khi thì cười, khi thì rống giận, khi thì kêu rên, khi thì tuyệt vọng như đang chờ đợi cái chết, mặc cho nước mắt chảy xuôi.
Thần tình trên mặt sớm đã vặn vẹo đến biến dạng.
Phong Linh kinh hoảng không biết làm sao, giương mắt nhìn hết thảy xảy ra trước mắt.
Khóe miệng Dương Thiền khẽ nhếch lên, nở một nụ cười xảo trá.
-Đây là chuyện gì! Chuyện gì!
Phong Linh giãy giụa muốn xông về phía hầu tử, lại bị Dương Thiền sít sao giữ chặt.
-Đừng đi qua, nghe ta, đừng đi qua! Hắn không có việc gì.
Tựa như ngàn năm qua, nàng vẫn có một trái tim cứng rắn như sắt thép.
Lúc này, ngay cả Thanh Vân tử đứng trên các lầu nơi xa cũng phải động dung, mở to tròng mắt nhìn chăm chăm một màn trước mắt.
-Đây là... Chuyện gì?
Hắn gặp qua vô số người đột phá Nạp thần cảnh, dù có là Hành giả đạo cũng không đến nỗi xuất hiện tình huống thế này.
Tiếng kêu rên thống khổ kia thực sự quá ghê người, truyền khắp toàn bộ đạo quan.
Tu Bồ Đề trong Tiềm tâm điện, tay nắm một chuỗi tràng hạt màu đen, lỗ tai hơi run run, vội vàng ngắt chỉ tính toán.
Biểu tình trên khuôn mặt già nua khẽ thay đổi, tròng mắt mị thành một khe nhỏ.
- Dương Thiền... Hừ!
Khi hầu tử dần dần khống chế được cảm xúc bản thân, hoặc là nói các loại cảm xúc trong lòng hắn đã dần hòa quyện vào nhau, hắn nhảy đứng dậy, dùng ánh mắt tràn đầy địch ý quét quanh bốn phía.
Lưng hơi gù xuống, thở dốc kịch liệt, thân mình run lên lẩy bẩy, mồ hôi xen lẫn theo máu tươi và nước thuốc còn lưu lại, thuận theo đầu trán chảy dọc theo sống mũi, xuống đến bờ môi.
Vươn đầu lưỡi ra nhấm nháp, lúc này vị tanh mùi máu của nó lại mang đến một loại cảm giác an bình khó mà tin tưởng.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn không cách nào dập tắt đi lửa cháy trong lòng, ngược lại còn kích thích hỏa khí, thiêu đốt càng trở nên mãnh liệt.
Cơ thịt đã bành trướng đến cực trí, lẩy bẩy run lên, khuôn mặt nổi gân xanh chằng chịt, thống khổ vặn vẹo, răng nanh nhe ra, cảm giác đau đớn tột độ từ sâu trong nội tâm truyền đến, giống như có một con ác ma đang muốn xé nứt thân thể hắn để đến với thế giới này.
Trong ánh mắt kia, phóng xạ ra hồng quang rợn người.
-Sát khí!
Tay Thanh Vân tử hơi run, chén trà trong tay rơi rớt xuống đất, nước trà vương vãi đầy sàn.
Chậm rãi nghiêng mặt qua, đôi tròng mắt đỏ hồng kia ngước lên, nhìn về hướng Dương Thiền cùng Phong Linh.
Thời này khắc này, ngay cả Phong Linh cũng nhịn không được rùng mình một cái, khẽ lui ra sau.
Đây còn là con khỉ mà nàng biết ư?
Trên khuôn mặt băng lãnh của Dương Thiền hiện ra nụ cười, giơ tay lên, chỉ hướng bụi cỏ nơi không xa.
Tùy theo cánh tay Dương Thiền, ánh mắt hầu tử nhìn sang, lập tức đối thị cùng hai tròng mắt trong bụi, tất cả đám đạo đồ trong bụi cỏ đều nổi cả da gà.
Không cần phải nói gì cả, trực giác đã nói hết cho bọn họ rồi.
Chớp mắt cảm giác sợ hãi tận cùng nổ tung, lan tràn ra, chỉ trong tích tắc liền đánh vỡ ý chí tất cả mọi người.
-Chạy mau! Hắn muốn giết người!
Một tiếng kinh hô vang lên, tất cả bọn hắn đều cuống cuồng chạy trốn, thậm chí không có một ai suy xét xem liệu có thắng được hay không.
Cần phải suy xét ư? Người với thú, làm sao có thể thắng được.
Nhìn đám đạo đồ lảo đảo cướp đường mà chạy, hầu tử gầm nhẹ lên, vươn tay ra tính thử đi bắt lại, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng với máu tươi, đạp về phía trước một bước, lại giãy giụa ngưng lại.
Cánh tay nâng lên cứ thế cứng đờ trên không.
Cảnh tượng trước mắt lại trở nên mông lung, lại một trận chiến đấu kịch liệt, chiến đấu giữa thiên tính cùng lý trí, thống khổ giống như muốn xé nứt linh hồn hắn ra.
Kêu rên, không ngừng kêu rên, ôm chặt đầu lăn lộn điên cuồng, cát bụi hất lên đầy trời.
Hồi lâu, cuối cùng hắn mới lẩy bẩy run lên, buông tay đang ôm chặt đầu ra.
Tựa hồ giữa thiên tính cùng lý trí đạt thành hiệp nghị nào đó.
Thở hổn hển, nuốt một ngụm nước bọt, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mê man nhìn hướng Dương Thiền.
Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Dương Thiền cứng lại, tròng mắt trừng lớn, khóe mắt không ngừng giật giật.
Hai người đối thị hồi lâu, mặt mày hầu tử bỗng trở nên hung tợn, thở dốc một hơi, từng giọt nước bọt men theo hàm răng nhỏ xuống, tựa hồ đang ở trong trạng thái mất khống chế.
Mà Dương Thiền sớm đã đạt tới tam giai Luyện thần cảnh lại cũng bị khí thế kia ép cho thở không ra hơi.
Nếu một tên tu sĩ Hành giả đạo tu vi đạt đến cực hạn của Nạp thần cảnh đột nhiên bổ nhào về hướng nào, trong tình thế không có chút nào chuẩn bị, nàng cơ hồ không khả năng giành được phần thắng.
Dương Tiễn khi còn ở Nạp thần cảnh mạnh đến mức nào -- Điểm này, nàng rõ ràng hơn ai hết.
-Ngươi, làm cái gì... Ta biết... Ngươi không có hảo tâm...
Miệng môi hầu tử run lên, lắp bắp nói.
Thanh âm kia khàn đục, phảng phất như dùng hết toàn bộ khí lực mới thốt ra được.
Phong Linh sớm đã cả kinh đến nói không ra lời, bất giác kéo lấy chéo áo Dương Thiền.
Dương Thiền chính đang ngấm ngầm chuẩn bị tùy thời động thủ, đột nhiên trên mặt hầu tử chớp hiện một mạt ý cười đắng chát, chuyển sang trông hướng Tàng kinh các, nhè nhẹ nhảy lên, lướt qua vách đá phải cao đến trên năm trượng, chìm vào trong rừng cây phía sau. Chỉ lưu lại Dương Thiền sửng sốt đứng đó.
-Hắn lại... Khống chế được.
Dương Thiền khó mà tin vào mắt mình, lẩm bẩm nói.
Lượng Lang Nha thảo lớn gấp mười so với đương thời Dương Tiễn từng sử dụng, mà hắn vẫn khống chế được. Bằng cách nào...
-Xảy ra chuyện rồi
Thanh Vân tử đứng trên lầu các kinh hô một tiếng.
-Việc gì mà hét lên thế, không phải chỉ là đột phá Nạp thần cảnh thôi sao? Mỗi năm trong giám không phải đều có mấy người như thế ư?
Trong nhà truyền đến thanh âm lười nhác của Đan Đồng tử.
-Hắn đi về hướng Tàng kinh các!
-Cái gì? !
Đan Đồng tử vội từ trong nhà đi thẳng ra ngoài.