-Nếu ngươi quả thật có thành ý hợp tác, vậy thì, đưa ra điều kiện thích hợp một chút. Hợp tác, liền nên công bình. Hay là để ta đưa ra giùm?
Hầu tử chậm rãi cuộn thẻ tre sang một bên, thả xuống cây nến trong tay, ý vị sâu xa nói.
Trên khuôn mặt đầy là lông khỉ tìm không được nửa điểm biểu tình, vẻ hờ hững trong ánh mắt như muốn thiêu đốt lửa giận trong lòng Dương Thiền!
-Ngươi! Khu khu một tên tu giả Ngưng thần cảnh, một con khỉ hoang, chỉ bằng ngươi cũng dám đòi bình đẳng với ta!
Lửa giận của Dương Thiền đã không thể dùng lời để diễn tả, một chưởng vỗ lên mặt bàn, quát.
Lập tức, một tiếng nổ vang, tí ti vụn gỗ tóe lên, văng ra, để lại một chưởng ấn thật sâu!
-Nếu như không có ta, đời này ngươi cũng đừng tưởng đột phá Nạp thần cảnh! Dùng một lời hứa, cho dù lời hứa này có khả năng khiến ngươi bỏ mạng, đổi lấy con đường tu tiên bằng phẳng, chẳng lẽ không đáng ư?
Chỉ thấy hầu tử cúi thấp đầu, cười khinh miệt nói:
-Ngươi thì sao? Dùng thứ ngươi vĩnh viễn không dùng được đổi lấy dù chỉ là một đồng tiền, không phải cũng là kiếm lớn? Đừng quá tham lam như vậy!
-Ngươi!
Dương Thiền nắm chặt bàn tay, lành lạnh nói:
-Ngươi có tin hiện tại ta liền giết ngươi?
Hầu tử hừ lạnh một tiếng, trừng hướng Dương Thiền nói:
-Buổi tối hôm đó ngươi cũng có mặt đúng không?
-Hả?
-Ngươi cho là dọa nạt sẽ hữu dụng với ta ư?
Ngẩng đầu lên, hầu tử nhe ra răng nanh, vung cánh tay lên, gầm nói:
-Ta ghét nhất là loại trốn trong bóng tối rình coi người khác như ngươi! Muốn đánh, lão tử phụng bồi là được!
Khóe mặt Dương Thiền giật giật liên hồi, tư duy của hầu tử này vốn không phải là thứ nàng có thể hiểu được, rất nhanh nắm tay đã vang lên tiếng niết răng rắc.
Kẻ yếu liền nên ăn nói khúm núm ư?
Đạo lý nhìn như phóng khắp tam giới đều chuẩn, đến trên đầu con khỉ không muốn mạng này lại thất hiệu.
-Hừ! Ngươi đánh thắng được ta?
Dương Thiền nhảy lên một bước, trực tiếp hất ra tay áo, trận trận hồng quang chớp qua, một ly liên hoa đăng yên ắng xuất hiện tại chưởng tâm.
Một đạo hồng quang xông thẳng chân trời, đâm vào tròng mắt hầu tử, khiến hắn không thể không khẽ nheo lại.
Lúc này, tóc dài vô phong mà động, Dương Thiền như tiên nữ trực tiếp đằng không bay lên, ý vật trên người trôi nổi giữa không trung, linh khí tung trào cuốn sạch từng ngóc ngách trong mộc ốc, ngay cả cửa sổ đang đóng chặt cũng bị mở tung ra!
Vẻ đẹp tuyệt thế, lại che không được sự lăng lệ giữa mi vũ.
Ngàn năm quang âm, cho dù đương sơ tư chất bình thường đến đâu, có một người ca ca như Dương Tiễn, nàng cũng đã tu đến cảnh giới luyện thần quy thực.
Hơi cắn răng, hầu tử trực tiếp lật tung bàn lên, phóng người dựa đến bên cửa sổ, bày ra giá thế tiến công, móng tay bén nhọn chậm rãi cắm lên song cửa, vang lên từng tiếng chói tai.
Không chút nào yếu kém nói:
-Đánh thắng hay không, cũng phải thử qua mới biết!
Lập tức, trong nhà gỗ nhỏ song phương giương nỏ tuốt kiếm, chiến đấu đã ở ngay trước mắt!
Có lẽ ai cũng không nguyện ý thật sự động thủ, có lẽ bản thân động thủ cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Phảng phất cứ mãi đứng đối đầu như thế, hai người đều không nhúc nhích, mắt nhìn nhau, mới đó mà đã trôi qua thời gian một nén hương.
Cấp thứ nhất Ngưng thần cảnh đối đầu với cấp thứ ba Luyện thần cảnh...
Nếu là người khác nói với Dương Thiền như vậy, nàng cùng lắm là cho rằng đối phương hư trương thanh thế, nhưng lời này từ miệng hầu tử phát ra, nàng lại sâu tín không nghi.
Cho dù bị thương khắp người, cho dù biết rõ sẽ thua, lại không chút nào sợ sệt, không chút nào chưa chiến đã khiếp.
Con khỉ này có khả năng bị giết, nhưng không có khả năng bị thuần phục.
-Thật là con khỉ điên!
Đây là kết luận duy nhất sau cùng mà Dương Thiền có thể đưa ra.
Nếu như thật chỉ là điên thì cũng thôi, nhưng con khỉ này rõ ràng là nửa điên nửa tính, tính toán lên đều thanh tỉnh chẳng kém một cái!
Ẩn ẩn, Dương Thiền cảm thấy trong lòng con khỉ này có một ít bí mật mà nàng không biết được.
-Cũng tốt, cũng tốt.
Không biết vì sao, sau một hồi giằng co, nộ khí trên mặt Dương Thiền lại dần tiêu tán, bật cười, Bảo Liên đăng trong tay hóa thành một đạo hồng quang lăng không tan biến, mà váy áo vô phong mà động trên người cũng tùy theo linh khí tán đi mà nhẹ nhàng rủ xuống.
Nhìn thấy một màn này, hầu tử không khỏi nhíu mày.
-Không phải ngươi muốn ta lần nữa đề ra điều kiện ư?
Đầu ngón tay Dương Thiền điểm tới, chiếc bàn thấp ngã trên đất lần nữa lật lại trên giường, mà chính nàng cũng vuốt vuốt y sam, ngồi thẳng xuống giường, hai mắt hờ hững nhìn về phía trước, nói:
-Được rồi. Theo ý ngươi. Vậy điều kiện của ta đổi thành... dù thế nào chăng nữa, cũng phải hộ ta chu toàn. Thế này đã mãn ý chưa?
-Hộ ngươi chu toàn?
Giờ hầu tử mới giải trừ giới bị, ngồi xuống cạnh bàn đối diện, tử tế suy tư một phen, hỏi:
-Làm sao mới gọi là chu toàn?
Dương Thiền liếc mắt căm tức nói:
-Đây đã là giá rẻ mạt lắm rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn hạ giá?
Hầu tử nhàn nhạt nói:
-Cái gì gọi là giá rẻ mạt? Mấy thứ kia nếu là giữ lại trong đầu ngươi, chẳng lẽ còn có thể sinh ra ngân lượng?
Thấy sắc mặt Dương Thiền càng thêm âm trầm, mới sửa lời nói:
-Vậy để ta lại hỏi ngài một cái vấn đề, ngươi không phải được phong Hoa Sơn tam thánh mẫu ư? Sao không đi Hoa Sơn mà tới nơi này?
-Hừ.
Dương Thiền mất kiên nhẫn nói:
-Vốn là phải đi, chỉ là gặp được Lăng Vân tử, liền vái sư tìm cái mượn cớ để không đi. Ngươi hỏi cái này làm gì?
-À!
Hầu tử hoảng nhiên đại ngộ, nói
-Điều kiện của ngươi cũng tính công bằng, cứ như vậy mà định thôi. Ta hộ ngươi chu toàn, ngươi giúp ta vượt qua cửa ải trên đường tu hành!
Dương Thiền hừ lạnh một tiếng nói:
-Một phần trả ra một phần hồi báo, nếu điều kiện như thế, ta chỉ có thể bảo chứng hiệp trợ ngươi đột phá tu vị, khổ ải trên đường tu hành ngươi phải tự mình gánh chịu!
-Có khổ hay không không sao cả, chỉ cần có thể tu thành là được.
Lại một tiếng hừ lạnh, Dương Thiền đứng lên hướng ra ngoài phòng, vừa đi vừa nói:
-Ngươi có thể chịu khổ, cái này ta tin tưởng. Nếu không tin, cũng sẽ không để ý đến dã hầu tử như người.
Đi tới cửa, nàng dừng lại bước chân.
-Được rồi, chúng ta nói chuyện xong rồi. Vào đi.
Phong Linh một mực tránh ở sau cửa giờ mới cẩn thận nhô đầu ra.
Cùng Phong Linh sát vai mà qua, Dương Thiền ly khai nhà gỗ nhỏ, trước khi rời đi dặn dò nói:
- Dưỡng thương cho tốt, thương thế khỏi hẳn mới có thể bắt đầu.
Nhìn thân ảnh Dương Thiền dần đi xa, Phong Linh vội vàng chạy vào trong nhà:
-Ngươi đồng ý hợp tác với nàng?
-Ừ!.
Hầu tử gật gật đầu, bắt tay sau gáy vểnh chân nằm trên giường:
-Điều kiện xem như công bằng.
Hiện tại muốn tiến vào Tàng kinh các chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng, theo như hầu tử được biết, Đan Đồng tử tuyệt sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Mà nếu tên sư huynh không muốn mặt kia thật ra tay lấy lớn khi nhỏ, như vậy trong ngắn hạn hầu tử tuyệt không dư địa để phản kháng.
Huống hồ, cho dù đến được Tàng kinh các cũng chưa chắc có thể giành được thu hoạch.
Từ tư liệu trên tay hiện tại, hầu tử có thể xác nhận lời Dương Thiền nói là thật, then chốt là loại tình huống này tịnh không phải tu giả tu Hành giả đạo nào đều sẽ gặp được.
Chướng ngại hắn gặp phải là tình huống giống hệt như của Dương Tiễn.
Muốn ứng đối dạng tình huống này, thứ hầu tử cần không phải là mấy bản tàng thư trong Tàng kinh các, mà là một người sống thực sự tinh thông tu tiên chi đạo.
Tu Bồ Đề không chịu ra tay, những sư huynh kia bao gồm cả Thanh Phong tử lẫn Lăng Vân tử chỉ sợ cũng đều sẽ không vượt quyền ra tay tương trợ.
Trước mắt kết quả tốt nhất có thể giành được, có lẽ thật chỉ có nước hợp tác cùng Dương Thiền, người biết rõ quá trình tu tiên của Dương Tiễn.
Có lẽ Dương Thiền vốn chính là do Tu Bồ Đề an bài mà tới.
Đây cũng là nguyên nhân Dương Thiền nắm chắc rằng hầu tử tất sẽ đồng ý hợp tác với nàng.
-Nhưng...
Phong Linh muốn nói lại thôi, nín hồi lâu, cuối cùng nhịn không được nói:
-Huynh muội Dương gia có cựu oán sâu đậm cùng Ngọc đế, ngày sau sợ là sẽ xảy ra chuyện.
-Yên tâm đi.
Hầu tử nói:
-Nàng không tới Hoa Sơn ta liền yên tâm. Ừ, kỳ thực cho dù có đi cũng không có gì lo lắng, gặp phải họ Trần kia, nhiều nhất là bị áp dưới núi, cũng không tính là không hộ nàng chu toàn.
-Hoa Sơn? Họ Trần?
Phong Linh nghe mà sửng sốt không thôi:
-Làm sao ngươi biết nàng không đi Hoa Sơn liền sẽ không việc gì?
Hầu tử quay sang chớp chớp mắt với Phong Linh, cười nói:
-Đoán thôi.
-Đoán thôi?
Phong Linh lập tức há hốc mồm.
Kỳ thực hầu tử không nói dối, thật là đoán thôi. Đối với cái thế giới này, trước mắt chỉ có thể dựa vào đoán.
Hiện tại trong lòng hầu tử đại khái xác định một chuyện, quỹ tích đã thay đổi, mà ước định cùng Dương Thiền, tạm thời chưa nhìn ra có phong hiểm nào cả.
Lại nói cho dù Dương Thiền có chuyện, cũng không phải là chuyện của một mình hầu tử, ít ra còn phải kéo theo Dương Tiễn.
Có Dương Nhị Lang ở đây, nhìn thế nào cũng đều là một đạo bảo hiểm không tồi.
-Nếu Tôn Ngộ Không mà liên thủ cùng Dương Tiễn, liệu có thể trị được Như Lai Phật Tổ không?
Nằm tại giường, hầu tử bất giác nghĩ ngợi lung tung.
Hầu tử tâm tình rất tốt, lại cầm ra chiếc lông vũ màu quả hạnh giấu ở trong túi áo đùa nghịch.
Đã mười một năm qua đi, mười một năm.
Mười một năm này, hầu tử không ngừng lại một bước nào, nhiều lần khổ cực cuối cùng đi tới ngày hôm nay.
Đáng tiếc là Tu Bồ Đề hoàn toàn không có vẻ gì là muốn chỉ dạy cho hắn, may mà đồng thời với bày ra chướng ngại vật, ẩn ẩn còn thỉnh thoảng đưa ra viện thủ.
Án chiếu tốc độ này, liệu có thể ba năm xuất sư như nguyên bản không?
Hầu tử lại nghĩ.