Giữa trưa, mặt trời như thiêu như đốt nướng cháy mặt đất, trong phòng râm mát, Thanh Vân tử ngồi thẳng dậy, bộ dạng không còn uể oải như trước, đang tử tế hỏi dò Hư Độ.
Hư Độ chắp hai tay dâng lên một tờ danh sách cho Thanh Vân tử:
-Sư phó, đây là dược thảo mà hôm qua Phong Linh đến Kỳ Lân giác hái được.
Thanh Vân tử nhận lấy, liếc mắt nhìn Đan Đồng tử đang đứng ở hành lang gần đó, rồi mới bắt đầu tử tế tra xem.
-Nhìn tình hình, thương thế hầu tử kia đã sắp khỏi hẳn.
Hắn vuốt râu dài cảm thán nói, ngữ điệu hơi được thêm nặng, giống như muốn nói cho Đan Đồng tử nghe.
-Khỏi hẳn thì đã sao?
Đan Đồng tử hừ lạnh một tiếng, đưa lưng về phía Thanh Vân tử, trong ngữ khí lộ vẻ không đáng, nói:
-Khỏi hẳn rồi thì tốt nhất an phận một chút, nếu còn dám khinh cử vọng động, ta liền đánh cho hắn phải trở về nằm thêm mấy tháng.
Nghe được câu này, Thanh Vân tử đành chịu cười khổ:
-Sư huynh cần gì làm thế? Đến cùng là sư huynh đệ đồng môn.
-Ai là sư huynh đệ đồng môn với con khỉ hoang kia?
Đan Đồng tử không quay đầu, lạnh lùng đáp.
Sau đêm đó, Đan Đồng tử thế tới hung hung lại sa vào quẫn cảnh, mà Thanh Vân tử vốn đang ủ rũ lại bỗng chốc như thông suốt mọi chuyện.
Tu đạo mạn mạn lộ, tu tâm tự đương tiên (Đường tu đạo chầm chậm mà tiến, trước tiên cần phải tu tâm).
Có một số chuyện, quá sợ hãi, quá chuyên chú, chính là thua.
Thật phải luận ra, trên đường tu đạo, hỉ cũng được, ưu cũng được, nộ cũng được, oán cũng được, hận cũng được, đó đều là tâm ma. Hãm sâu vào trong, chính là nhập ma chướng, sẽ trở ngại tu hành.
Hiện nay Đan Đồng tử chính đang ở vào loại trạng thái kia, so sánh ra, Thanh Vân tử lại bỗng chốc thoát khỏi tâm ma. Trong này trừ nhân tố hầu tử, nhiều ít cũng có nhân tố Đan Đồng tử can dự vào.
Đan Đồng tử bị hãm còn sâu hơn cả Thanh Vân tử.
Hư Độ lại nhè nhẹ từ trong tay áo lấy ra một trang giấy khác, đồng dạng hai tay dâng lên:
-Hôm qua, nữ đệ tử Dương Thiền mà Lăng Vân sư thúc mới nhận cũng tới Kỳ Lân hái thuốc, do không có yêu bài, thiếu chút nữa đã xảy ra xung đột cùng đạo đồ thủ vệ. Đây là đơn thuốc nàng hái hôm qua.
-Hả?
Thanh Vân tử vươn tay nhận lấy dược đơn, tử tế nhìn kỹ, nhịn không được nghi hoặc nói:
-Dược đơn này trước giờ chưa từng thấy qua. Dương Thiền trước kia theo học Ngọc Đỉnh chân nhân, tu vị đã đạt tới cảnh giới luyện thần quy thực, chẳng lẽ là muốn luyện đan? Đã thấy nàng đến phòng luyện đan thông báo gì chưa?
-Chưa từng đi qua.
Hư Độ cung kính đáp một câu.
Đan Đồng tử đứng ở một bên nắm tay rủ lên lan can, tức giận nói:
-Dương Thiền này cũng không phải kẻ an phận gì! Đêm đó nàng cũng có mặt tại hiện trường, chỉ là lão phu không nguyện chấm phá mà thôi. Thứ âm hiểm giảo trá như thế, nếu không phải trước đó Lăng Vân sư đệ đã đưa tín hàm, thì sớm bị ta thu thập luôn rồi! Thật không biết hắn nhận người như vậy về làm gì, nhận rồi cũng lại thôi, vì sao không để tại Lăng Vân các của hắn, mà đưa về Tà Nguyệt Tam Tinh Động làm cái gì!
Mấy ngày nay Đan Đồng tử chấp chưởng sự vụ trong ngoài đạo quan, sớm đã phiền thấu. Tuy theo lời đồn hắn cực là buông thả chính vụ, nhưng dù chỉ bộ phận không cách nào buông thả đã đủ khiến hắn phiền lòng vô cùng tận.
So với ngồi xuống tu hành, hắn càng hướng tới kiếp sống du lịch khắp nơi như ngày trước, sướng khoái đầm đìa, huống hồ quản lý sự vụ vốn không phải là điểm mạnh của hắn.
May mà Thanh Vân tử đã khôi phục tâm thần, thỉnh thoảng cũng ra tay hiệp trợ giùm, nếu không sợ là Đan Đồng tử sớm đã cả đêm trốn đi.
Ăn ngủ ụ ị của trên dưới toàn giám đều liên quan đến hắn, còn phải kiêm nhiệm chức trách truyền đạo thụ nghiệp, thật không phải người bình thường có thể làm nổi.
Những sự vụ phồn tỏa, lông gà vỏ tỏi này... Có những đạo đồ hắn chỉ nhìn một cái liền muốn một cước đá bay ra khỏi giám, nếu không phải trên người có ủy thác của Tu Bồ Đề, hắn sớm đã bỏ đạo quan mà đi.
Chính điều này khiến Đan Đồng tử đột nhiên có chút bội phục ngũ sư đệ mà từ trước tới nay mình luôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bao nhiêu năm qua, đạo quan trong tay hắn vận chuyển như thường, vất vả trong đó chỉ có Thanh Vân tử tự mình biết. Chỉ là đám đệ tử đời thứ hai trong đạo quan này, trừ mấy người được Tu Bồ Đề tự thân dạy bảo, đa phần chỉ có tu vị bình bình ít có chiến tích gì, mới nhiều lần bị người chỉ trách.
Trầm mặc hồi lâu, Thanh Vân tử mở miệng nói:
-Sư huynh a, thời gian qua sư đệ ta cũng đã nghĩ rõ ràng. Chuyện Ngộ Không sư đệ liền giao cho sư phó tự hành quyết định là được, chúng ta cũng đừng vội nhiều chuyện.
-Hừ! Ngươi ngược lại đẩy sạch sẽ trách nhiệm, lại không nghĩ qua là ta đang ra mặt giùm ai!
Đan Đồng tử quay người chỉ vào Thanh Vân tử quát to:
-Ngươi không thấy được nhãn thần hắn nhìn ta đêm đó! Hầu tử kia dã tính khó thuần, sớm muộn sẽ hại đến sư môn!
Thanh Vân tử ngập ngừng nửa buổi, nhàn nhạt nói:
-Những chuyện này, chắc sư phó lão nhân gia cũng biết. Nói đến cùng, Tôn Ngộ Không là sư đệ, mà không phải đồ đệ của chúng ta. Chuyện của hắn vẫn nên để sư phó quyết định. Hiện giờ sư phó lão nhân gia không mở miệng, chúng ta cũng...
Không đợi Thanh Vân tử nói xong, Đan Đồng tử trực tiếp ngắt lời nói:
-Đêm đó ta đánh hầu tử kia như vậy, sư phó còn không mở miệng, đã nói rõ sư phụ không nghĩ quản! Lão nhân gia nếu đã không quản, thì để ta tới quản! Hiện giờ sự vụ trong giám một mực áp trên vai ta, hắn muốn sống yên ổn trong giám, liền phải tuân theo quy củ của ta! Nếu thật muốn ta dừng tay sư phó tự sẽ mở miệng, không cần ngươi nhiều chuyện.
Nói xong, liền phất tay áo nhảy xuống, bay ra Phi Vân các.
Sau người, Thanh Vân tử than thở một hơi.
Có chút chuyện Đan Đồng tử không nguyện nói rõ, tự nhiên Thanh Vân tử cũng sẽ không biết.
Mấy ngày nay Đan Đồng tử luôn nhớ tới ánh mắt đêm đó của hầu tử, lại giống như chột dạ sinh ra tí ti sợ hãi. Đến nỗi mấy ngày nay không ít lần Đan Đồng tử ngầm lui tới Lăng Yến lý.
Người khác không nhìn ra được, lấy tu vị như Đan Đồng tử làm sao sẽ không nhìn ra?
Đêm đó rõ ràng hầu tử đã đạt tới giới hạn Ngưng thần, hiện nay lại tựa hồ bị lui trở về. Tử tế suy xét một phen, liền biết được nguyên do trong đó.
Hiện nay Dương Thiền kia hái thuốc nào phải vì luyện đan, có vẻ đã cấu kết cùng một giuộc với hầu tử rồi.
Xem ra, tiếp theo khó mà tránh khỏi xung đột.
Bằng với ánh mắt hầu tử nhìn hắn đêm đó, hắn liền không có lý do để rút lui!
-Một con dã hầu tử, cũng nghĩ giương oai trước mặt ta!
Quay về trụ sở lâm thời của mình, Đan Đồng tử hung hăng thóa mạ nói.
Tên mặt sẹo thủ ở một bên hậm hực bước lên hỏi:
-Sư phó, có cần dặn dò xuống dưới, để đạo đồ tại Kỳ Lân giác ngăn hai người kia?
-Không!
Đan Đồng tử cắn răng nói:
-Cứ để bọn họ vào trong hái thuốc! Không chỉ như thế, nếu có dược thảo hay quáng thạch nào bọn họ muốn tìm mà trên Kỳ Lân giác lại không có, thì tìm cho ta, bằng mọi giá đề cung cho chúng! Ta muốn nhìn thử xem con khỉ kia có thể giở ra được trò gì!
Mấy ngày tiếp theo Dương Thiền cảm thấy việc sưu tầm tài liệu thuận lợi rất nhiều, nếu có tài liệu gì tìm không ra, chỉ cần hỏi dò đạo đồ thủ vệ Kỳ Lân giác, qua mấy ngày liền sẽ nhìn thấy ở chỗ vô cùng bắt mắt.
Đạo đồ tại Kỳ Lân giác cũng không có thái độ lãnh băng băng như lúc mới tới nữa, có đôi khi thậm chí nhiệt tình đến mức Dương Thiền không khỏi hồ nghi.
Nàng ẩn ước cảm giác được đã có người len lén can dự, chỉ là đến cùng là Tu Bồ Đề hay là Đan Đồng tử, hoặc là Thanh Vân tử, hoặc có thể là người nào khác, nàng cũng không muốn đi thâm cứu.
Đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, những chuyện còn lại đều không cần để ý.
Tùy theo thời gian trôi qua, một tháng sau, hầu tử dần dần bình phục trở lại. Dương Thiền cũng đã chuẩn bị đủ tài liệu cần thiết.
Đột phá, đã gần trong gang tấc!