Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa thăng lên hầu tử liền đã sơm sớm rời giường, giống như trước kia rửa ráy một phen, bắt đầu tu hành.
Từ lúc bước lên con đường tu đạo, mỗi một ngày, hắn đều khe khẽ tính lên, còn muốn bao lâu, còn muốn bao lâu mới có thể tu thành Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại.
Nhưng mà càng như thế, hắn lại càng khủng hoảng, tùy theo đau đớn gia tăng, con đường này phảng phất như không tìm được điểm cuối.
Đối mặt cơn khủng hoảng trong đầu, hắn chẳng có biện pháp nào cả, điều có khả năng làm, chính là khổ khổ chịu đựng, kiên trì từng ngày, bất luận khổ đến mấy khó đến mấy đều phải cắn răng chịu đựng.
Chính như những lời hắn nói trước mộ Tước nhi.
Ăn xuống viên Nạp thần đan thứ hai, hắn bắt đầu đả tọa hấp nạp linh khí trên một tảng đá phủ đầy rêu xanh ngoài phòng.
Mấy ngày nay nhờ có Nạp thần đan trợ giúp giữ được thần trí thanh tỉnh, tốc độ tu hành đúng là tăng nhanh không ít, nhưng thương hại do loại cực hạn tu luyện này mang lại sẽ không bởi vì chút thuốc tê nho nhỏ mà biến mất.
Tí ti linh khí tấn tốc hội tụ nhập thể hóa làm linh lực, linh lực trong thể nội tức thì tung trào tuôn ra ngoài, một đường va chạm xô đẩy, mỗi một tấc da thịt đều truyền đến cảm giác nhói đau, tựa hồ Nạp thần đan cũng đã không cách nào hoàn toàn tiêu trừ thống khổ.
Mà một cổ nhiệt lưu tuôn lên đại não, càng điên cuồng giày vò lấy ý thức vốn đã không phải thập phần thanh tỉnh.
Khi hầu tử hoàn thành một thời thần tu hành, tinh thần lần nữa gần sát mép biên sụp đổ, cũng là lúc Phong Linh bưng lên một đĩa trái cây cắt tỉa gọn gàng cười híp mắt đi tới trước mặt hầu tử.
Mở mắt ra, kềm chế hô hấp gấp rút trong ngực, cắn răng làm như không có việc gì, hầu tử đi tới mép giếng, lại là một thùng nước đương đầu đổ xuống, kết thúc lần tu hành này.
Đợi hoãn đi một hồi, hầu tử mới ngồi xuống bên người Phong Linh, bắt đầu gặm trái cây, tay cầm trái cây lại khe khẽ run rẩy lên!
Nhét trái cây cắt thành từng miếng vào trong miệng nhai nuốt, hầu tử len lén liếc Phong Linh một cái, tựa hồ nàng tịnh không phát hiện ra điểm này.
Từ lúc dời đến Lăng Yến lý, phòng bếp lại tại bên cạnh, mỗi ngày tự tay giúp hầu tử chuẩn bị đồ ăn đã thành thói quen của Phong Linh.
-Thế nào rồi?
Phong Linh quan thiết hỏi.
-Ổn nhiều rồi, cảm giác lại thêm hai ba ngày... Lại thêm hai ba ngày hẳn là có thể hoàn thành quá độ từ Ngưng thần cảnh đến Nạp thần cảnh. So với dự liệu sẽ nhanh một ít.
Lông mày Phong Linh khẽ chút nhăn lại.
Đây phân minh là chuyện đáng được vui mừng, nhưng vì sao từ trong mắt hầu tử nàng chỉ nhìn thấy vẻ âu lo?
Chẳng qua loại lo lắng kia chỉ là hơi chớp qua trong đầu, tốt xấu thì nhìn qua bây giờ hầu tử đã không thống khổ như trước khi phục dụng Nạp thần đan.
-Hai ba ngày? Hừ, theo ta thấy một đời ngươi đều tu không đến Nạp thần cảnh.
Một thanh âm êm tai đột nhiên truyền đến, hầu tử ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Dương Thiền từ nơi xa chắp tay chậm rãi dạo bước mà đến.
Vẫn như cũ là bạch y phiên phiên bay múa, thần tình băng lãnh mỹ diễm, chỉ là so ngày trước có phần ấm áp hơn một chút.
-Ngươi nói bậy! Hầu tử rất nhanh sẽ tu đến Nạp thần cảnh!
Phong Linh phồng má lên trừng hướng Dương Thiền.
Hầu tử lại chỉ trầm mặc, tiếp tục cúi đầu gặm trái cây, đợi đến bước chân Dương Thiền đi tới trước mặt, mới hỏi nói:
-Nói thử xem, ngươi có cái gì giải thích?
Câu hỏi này vừa ra, khóe miệng Dương Thiền hơi khẽ nhếch lên, Phong Linh lại toàn thân cứng đờ.
-Như quả hiện tại Nạp thần đan triệt để thất hiệu, sợ rằng ngươi sẽ lập tức hôn mê, đúng không?
Dương Thiền vươn ra ngón tay thon dài, nhè nhẹ chỉ chỉ vào vai hầu tử, ý vị sâu xa nói.
Khóe mắt hầu tử run run, ngoài mặt lại vẫn như không có việc gì, tiếp tục gặm trái cây.
Phong Linh muốn phản bác, nhưng nàng đã nhạy bén ý thức ra hầu tử đang trầm mặc, phảng phất là một tia dự cảm chẳng lành trước kia được đến ấn chứng, tùy theo một câu của Dương Thiền liền cả kinh đến nói không ra lời.
Khẽ liếc mắt nhìn Phong Linh đang kinh hãi, Dương Thiền thu tay về, lành lạnh nói:
-Biết không? Thân thể ngươi đã tiếp cận cực hạn. Bất luận Nạp thần đan hiệu quả thế nào, chỉ cần một khi thân thể đạt đến cực hạn, ngươi sẽ triệt để mất đi tri giác. Đương nhiên, chết là sẽ không. Điểm này ngươi có thể yên tâm. Có Tu Bồ Đề ở đây, ngươi tuyệt đối không chết được. Nhưng chờ đến lúc ngươi tỉnh lại liền sẽ phát hiện thông đạo vốn đã xông ra khe hở lại hoàn toàn bế tắc, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu.
Đó là một... vòng tròn luẩn quẩn?
Cho dù lãnh tĩnh đến đâu, nghe được câu này thần tình hầu tử cũng khó mà bình thản cho nổi.
Như quả tiến vào vòng tuần hoàn luẩn quẩn như thế, vậy tu Hành giả đạo còn có ý nghĩa gì nữa?
-Nói hươu nói vượn! Ngươi tu cũng là Ngộ giả nói, làm sao sẽ biết chuyện của Hành giả đạo? Cho... Cho dù thật có tệ đoan như thế, Lăng Vân tử sư thúc không khả năng không nói rõ ràng!
Phong Linh hô lớn.
Tay đang nắm chặt quả táo của hầu tử hơi ngưng lại, miệng đã há ra lại không gặm tiếp, mà ngẩng đầu lên, sít sao nhìn thẳng Dương Thiền.
Nhìn hầu tử mặt không biểu tình cùng Phong Linh đang có phần hoảng loạn, trên mặt Dương Thiền xuất hiện một ý cười hiếm thấy, một loại ý cười khinh miệt:
-Ta đúng là tu Ngộ giả đạo, cái đó không sai, nhưng Lăng Vân tử luyện đan cũng là Ngộ giả đạo. Nạp thần đan, khẳng định là hắn chưa ăn quá. Sở dĩ hắn không nói, là bởi vì giữa thiên địa này không mấy người tu Hành giả đạo sẽ gặp phải tình huống như thế, độ khó khi tu Hành giả đạo tức tức tương quan với tư chất tu tiên giả. Chưa gặp được qua, bởi thế hắn cũng không rõ ràng.
Dán mặt lại gần hầu tử, Dương Thiền mị nhãn như tơ, thổ khí như lan, chậm rãi nói:
-Có thể gặp phải loại tình huống này đều là khoáng thế kỳ tài, bọn họ có được tốc độ hấp thu linh lực không thể tưởng tượng nổi. Có tin hay không là tùy ngươi! Nếu là muốn nghĩ cách giải quyết vấn đề thì tới tìm ta.
Nói xong, Dương Thiền xoay người liền đi, đợi đi ra vài bước, lại đột nhiên quay đầu, dùng ngón trỏ điểm điểm môi son, cằm cao ngạo hất lên, ra vẻ tự hỏi nói:
-Ai, quên nói một chuyện, biết Nạp thần đan là kiệt tác của ai không?
Hầu tử giơ lên lỗ tai.
- Người luyện ra đầu tiên, gọi là Ngọc Đỉnh. Người đầu tiên ăn vào, gọi là Dương Tiễn.
-Dương... Dương Tiễn!
Phong Linh nhất thời kinh ngạc.
Trong gió nhẹ buổi sớm, nhìn theo bóng lưng Dương Thiền dần đi xa, đôi mắt hầu tử chậm rãi trợn to, tay khẽ thả lỏng, nửa miếng táo nắm trong lòng bàn tay yên ắng trượt xuống...
Sâu trong Tiềm tâm điện, Tu Bồ Đề đang nhắm mắt tu hành chợt khẽ nhẹ lắc đầu, khóe miệng câu lên một mạt ý cười đành chịu...
Cơ hồ Dương Thiền mới vừa ngồi xuống trong mộc ốc của Phong Linh, hầu tử đã vội vã thở dốc chạy đến trước cửa.
-Suy xét nhanh thật đấy nhỉ.
Dương Thiền pha một ấm trà, đảo rót vào trong chén, nâng lên, chậm rãi thổi một hơi xua bớt khí nóng, quay lưng về phía hầu tử nhẹ nhàng nói:
-Ngưng thần hậu kỳ, mới chạy vài bước đã thở hổn hển, kinh mạch thể nội gánh vác nặng lắm đúng không? Dưới loại tình huống này còn có thể kiên trì, không đơn giản a. Ta rất hiếu kỳ rốt cuộc ngươi có mục đích gì, mà cần phải liều mạng như vậy.
-Nói cho ta, làm sao giải quyết.
Hầu tử cắn răng nói.
-Được, chẳng qua ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.
-Điều kiện gì?
-Đáp ứng một yêu cầu của ta, còn yêu cầu cụ thể, ta vẫn chưa nghĩ ra. Đợi lúc ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi. Ta, muốn một lời hứa từ người, một lời hứa tất phải thực hiện. Kỳ thực ta cứu qua mạng ngươi, đòi hỏi chút gì đó từ ngươi cũng không tính là quá phận. Chẳng qua, ta hi vọng được đến một lời hứa chính thức.
Dương Thiền chậm rãi nói, trên mặt cười tươi như hoa, thần tình phảng phất như đang tâm sự cùng bằng hữu.
Đây rõ ràng là bộ dáng chuẩn bị để lừa đảo!
-Có ý nghĩa ư?
Hầu tử mắt lạnh hỏi:
-Cùng một tên tu giả chỉ có Ngưng thần cảnh muốn một cái hứa hẹn, có ý nghĩa ư?
-Đương nhiên là có ý nghĩa.
Dương Thiền chậm rãi quay người lại, vểnh lên đôi ủng vải khảm trắng viền vàng, tiếp tục thổi trà, cười nói:
-Ta nghe được một ít lời đồn, nói lần trước ngươi trộm nhập Tàng kinh các Tu Bồ Đề đều không xử phạt, đến mức ngũ sư huynh của ngươi giờ còn đóng cửa không ra. Những đạo đồ kia hận ngươi thấu xương, dùng hết những lời khó nghe để rủa xả ngươi, rất là đặc sắc. Nếu là gặp phải người không biết chuyện còn tưởng rằng Tu Bồ Đề hồ đồ, làm sao thu một tên đồ đệ làm xằng làm bậy như thế.
Dừng một chút, ý cười trên mặt nàng khẽ thu lại, khóe mắt nhìn hướng hầu tử, nói tiếp:
-Chẳng qua cách nhìn của ta lại hơi khác với bọn họ, ta không tin tưởng Tây phương thượng cổ đại tiên Tu Bồ Đề danh khắp thiên hạ sẽ tùy tâm sở dục đến mức đi đặc thù đối đãi một tên đệ tử bình thường, hơn nữa ta đã kiến thức qua tốc độ hấp thu linh lực của ngươi. Bởi thế, lời hứa hẹn của ngươi liền có ý nghĩa.
-Nhỡ đến lúc đó ta không thực hiện thì sao?
-Không đâu.
Dương Thiền nhấp một ngụm trà, nhâm nhấp môi, cười nói:
-Trong tay áo ngươi có một chiếc lông vũ, lông vũ màu quả hạnh (màu vàng hơi đỏ). Như quả ta nhớ không lầm, chim hoàng yến kai cũng là màu quả hạnh. Chỉ riêng là vì tu tiên, không cần phải liều mạng như ngươi bây giờ. Để ta đoán đoán xem, nàng chết rồi, mà ngươi có một lời hứa với nàng, đúng không?
Nghe đến đó khóe mắt hầu tử chợt giật lên:
-Đủ rồi!
Phản ứng của hầu tử đã ấn chứng suy đoán của nàng, khiến ý cười trên mặt Dương Thiền càng đậm, nụ cười của kẻ thắng lợi.
Thả chén trà trong tay, nghiêng dựa vào bàn từ trên xuống dưới nhìn hầu tử một lần, nói:
-Ta kiến nghị, trước khi tu vị ngươi có chút thành tựu thì đừng nên ly khai Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Lấy trạng thái ngươi bây giờ, chỉ cần nhìn một cái, đồ vật trong người người đều bị đối phương biết được rõ ràng. Nếu không phải phát hiện ngươi là hầu tử mà ta đã từng gặp qua, lại phát hiện trong tay áo ngươi còn giữ lấy chiếc lông vũ kia, ta cũng sẽ không muốn lời hứa hẹn vừa nãy. Thế nào, điều kiện ta đưa ra, đồng ý chứ?
Nữ nhân này, quả nhiên rất nguy hiểm!
Hầu tử nghiêm mặt lành lạnh nói:
-Không cần, ta nghĩ không cần Nạp thần đan ta cũng có thể tu đến Nạp thần cảnh, chẳng qua thời gian dài một chút mà thôi. Ta có thể đợi!
Đang muốn xoay người, lại nghe Dương Thiền ở sau lưng sách sách cười một tiếng:
-Suy nghĩ viễn vông. Tốc độ hấp thu linh lực, dù áp chế thế nào chăng nữa cũng đều là có hạn. Hạn chế tốc độ hấp thu linh lực, đây chính là nan đề Ngộ giả đạo mấy ngàn năm chưa phá được. Tốc độ quá nhanh đồng nghĩa với ngươi không thể liên tục tu luyện. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, sau mỗi lần tu luyện xong, chỉ cần tu luyện vừa đình chỉ, thông lộ vốn bắt đầu mở ra liền bắt đầu khép lại? Suy xét kiến nghị của ta cho kỹ, tương lai ngươi còn sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, vấn đề bất đồng với những người khác. Mà Tu Bồ Đề tựa hồ không quá quản ngươi, ta có thể giúp. Vì để lời hứa hẹn kia còn có giá trị, ta sẽ tận toàn lực giúp ngươi.
Không quay đầu lại, nghe xong đoạn lời đó, hầu tử bước nhanh ly khai mộc ốc.
Phong Linh vẫn đứng ở ngoài phòng vội vàng đuổi theo.