Dỡ xuống vải băng, lộ ra lông tơ, cùng với thương sẹo.
Dương Thiền kinh ngạc quan sát thân thể trước mắt.
Thân thể này có sinh mệnh lực dị thường cứng cỏi, tốc độ khôi phục vượt xa người bình thường, cho dù một số thương hại đủ để trí mạng đối với thường nhân cũng có thể chịu đựng qua được.
Chỉ là không biết tại sao, mỗi một vết sẹo đều bị ghi khắc rõ ràng trên người, phảng phất không nguyện quên mất.
Mười năm kia, vết sẹo lớn lớn nhỏ nhỏ sớm đã in khắp toàn thân.
Có vết đao thương, có vết tên bắn, có vết cháy bỏng, còn có vết của dấu răng.
Bình thường những vết sẹo này đều bị che đậy dưới lông tóc khó mà nhận ra, bây giờ mới lõa lồ trước mắt...
Trong nháy mắt nhìn thấy những thương sẹo kia, Dương Thiền không tự chủ được che miệng lại, trong đôi mắt long lanh toàn là vẻ kinh hãi nói không ra lời.
Nhưng hầu tử lại vẫn điềm nhiên như không.
Hết thảy điều này hầu tử sớm đã tập mãi thành quen. Quỷ Môn quan, hắn là thường khách.
Có lẽ chính như lời hắn nói, mệnh tiện, bởi thế Diêm vương gia không thu.
Bằng không, sinh mệnh lực phải cường đại đến mức nào mới có thể chịu đựng qua hành tẩu trên lằn ranh sinh tử như thế?
Dương Thiền ẩn ẩn có phần bất nhẫn, tiện tay lấy ra một bình dược thủy muốn giúp hầu tử lau đi, lại bị hầu tử cự tuyệt.
-Không cần, nhớ kỹ giáo huấn, không phải chuyện xấu.
Hầu tử nhàn nhạt nói.
Từ trong ánh mắt hắn, Dương Thiền đọc được sự đạm mạc đối với sinh tử.
Một con khỉ vừa liều mạng tu tiên, muốn sống được càng tốt, lại có phần đạm mạc với sinh tử. Điều này không khỏi khiến nàng thầm giật mình.
Nhàn nhạt thở dài một hơi, Dương Thiền nói:
-Được rồi, dù sao những vết sẹo này cũng không phải trên người ta. Thuốc đã chuẩn bị sẵn, tùy thời có thể bắt đầu.
-Vậy hiện tại bắt đầu luôn đi.
Hầu tử nói.
Lúc này đúng vừa sáng sớm.
Đặt một chiếc bồn tắm lớn bằng gỗ thả trên bãi đất trống bên ngoài, ba người tưới từng thùng từng thùng vào bên trong.
Đợi đến trong bồn đổ đầy nước, Dương Thiền lấy ra một hộp gỗ nho nhỏ tán phát ra hàn khí, mở ra, bên trong là một hạt châu màu đỏ, tỏa ra hơi nóng quỷ dị.
Hai thứ một nóng một lạnh, cứ như vậy đặt vào cùng một chỗ?
-Đây là cái gì?
Hầu tử hỏi.
-Hỏa linh. Là tinh hoa ngưng tụ trong nham tương núi lửa mà thành, thập phần trân quý. Ta cũng chỉ có một viên này, còn là từ nhiều năm trước dùng thừa lại. Thế nên, nếu ngươi gánh không được, liền không có lần sau.
Nói rồi Dương Thiền cầm hỏa linh cùng hộp gỗ đồng thời ném vào trong bồn.
Lập tức, toàn bộ nước trong bồn bỗng sôi trào!
-Tới, giúp ta bỏ dược tài vào.
Nhìn nước sôi trào, nhiệt khí vọt thăng mà lên, mặt hầu tử không khỏi giật giật:
-Ngươi xác định đây là giúp ta đột phá tu vị mà không phải muốn hầm canh khỉ?
Phong Linh cũng nhìn mà trợn mắt há mồm.
Dương Thiền trực tiếp lườm hai người một cái, vươn tay nắm một bó dược tài ném vào, dược tài kia tấn tốc tản ra, nháy mắt nước trong bồn liền đổi màu vàng nhạt.
-Có tin hay không là tùy ngươi, đương thời vì phối phương này, Ngọc Đỉnh phải mời cả Nguyên Thủy Thiên Tôn giúp đỡ.
Dừng một chút, Dương Thiền như có điều suy nghĩ nói:
-Ngươi cho rằng Thiên Đình đệ nhất chiến tướng là làm sao mới luyện ra? Ăn không được khổ, thì đừng nghĩ trở thành người như thế!
-Dương Tiễn... Cũng tu như thế này?
Sắc mặt hầu tử hơi đổi, cắn răng nói:
-Được rồi, ta tin ngươi. Hắn làm được, ta khẳng định cũng có thể làm được!
Hai người bắt đầu án lấy trình tự Dương Thiền yêu cầu, lần lượt đưa vào dược tài, cũng không phải mỗi loại đều đưa hết vào, rất nhiều dược tài trong đó còn lưu lại một bộ phận.
Không lâu sau, toàn bộ nước trong bồn đã chuyển thành màu đen xám, nghe mùi vị giống như một chậu thuốc bắc đắng chát, khiến người nhịn không được rùng mình một cái.
Xoa xoa cặn bã trên tay, Dương Thiền nói:
-Đi xuống đi, vào trong mà tu luyện. Nuốt Nạp thần đan trước, phải ba viên, một viên không đủ đâu. Nếu chỗ ngươi đã hết, trong tay ta còn có một ít.
Vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc màu trắng đặt ở trên đất, lại là một bình Nạp thần đan!
Chiếu theo Dương Thiền dặn dò, hầu tử một hơi nuốt xuống ba viên Nạp thần đan, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nạp thần đan này vốn chính là thuốc gây mê, một lần nuốt ba viên, rõ ràng đã quá liều.
Vỗ mạnh lên đầu mình, cảm giác chấn động kịch liệt khiến hắn hơi ổn định lại thần trí, không bị trực tiếp ngã xuống.
-Đi xuống! Đi xuống rồi lập tức bắt đầu hấp thu linh lực, phải toàn lực ứng phó, không được có nửa điểm ngập ngừng! Nếu không, thật biến thành canh khỉ đấy.
Khắc chế cảm giác hôn mê đang muốn xâm lấn tâm trí, hầu tử tấn tốc cởi đi quần áo, nhảy vội vào trong bồn.
Phong Linh đứng một bên nhìn mà kinh hãi không thôi.
Nước thuốc tóe lên, cảm giác nóng rát nhanh chóng lan tỏa toàn thân.
Đợi đến ngâm mình trong nước, hầu tử chỉ thấy trên dưới khắp người khô nóng khó nhịn, giống như sắp bị nấu chín, thần kinh đều căng như dây đàn.
Thân thể được linh khí cực hạn tôi luyện qua tự nhiên không phải thân thể bình thường có thể so được, thôn phục siêu lượng Nạp thần đan tự nhiên cũng khiến không cảm thấy quá độ đau đớn. Nhưng nhiệt độ nóng bỏng lại là thật a!
Điều duy nhất hiện tại có thể làm chỉ là tin tưởng, chí ít hắn tin tưởng tạm thời Dương Thiền không cần hại hắn, hại hắn nàng không có được lợi ích gì.
Dựa vào chút ý thức còn lại này, hầu tử khắc chế hoảng loạn trong lòng, nhắm mắt lại, tấn tốc đả tọa hấp thu linh khí trong bồn.
Khẽ hấp thu, liền phát hiện linh lực tung trào tính thử tuôn ra ngoài như bình thường, tí ti đau đớn tấn tốc lan tràn đến từng ngóc ngách trên cơ thể. Chẳng qua bây giờ chút đau đớn kia so với nước thuốc sôi nóng thì căn bản không đáng là bao.
Bất đồng với dĩ vãng chính là, những tinh lực phun ra ngoài tịnh không tao ngộ cách trở như bình thường, tựa hồ da thịt khắp người dưới tác dụng của nhiệt lực từ nước thuốc đã mở ra vô số thông đạo đặc biệt, khiến quá trình phun ra ngoài dị thường thông sướng.
Mà những linh lực phun ra ngoài sau khi ly khai thân thể liền tấn tốc cấu trúc phòng hộ cách trở nhiệt lực và nước thuốc từ bên ngoài xâm tập. Lập tức, hầu tử cảm thấy thân thể chính mình nhẹ nhàng không ít.
Chẳng qua đây gần gần chỉ là tạm thời.
Ngay sau đó, thân thể mất đi tác dụng của nước thuốc tấn tốc khép kín thông đạo tuôn ra ngoài.
Thông đạo vừa bị đóng lại, lập tức khiến linh lực không cách nào tuôn ra. Mà da thịt mất đi phòng hộ lại lần nữa tiếp xúc đến nước thuốc.
Quá trình như thế cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Trong thân thể sôi nóng, mồ hôi điên cuồng thấm ra ngoài, giao tạp cùng một chỗ với nước thuốc, tấn tốc sôi trào lên.
Lúc này không chỉ mỗi thân thể phải chịu đựng thống khổ, càng thêm khủng bố chính là cảm giác sợ hãi, giống như bị trói gác lên đống lửa. Muốn đả tọa tu hành trong nước sôi sùng sục thế này, định tính bình thường căn bản không cách nào làm được.
Nhưng đã đến nước này, không thể làm cũng tất phải làm cho bằng được.
May mà bản thân nước thuốc có pha tạp chút thành phần gây tê và kháng nhiệt nào đó, cắn răng, hầu tử thật không dễ dàng căng đi qua.
Không thể phủ nhận, đây là một quá trình cực kỳ thống khổ, cho dù có Nạp thần đan trợ giúp có thể miễn cưỡng duy trì ý thức, nhưng vẫn tùy thời có khả năng bị hôn mê.
Không lúc nào không nằm bên mép biên sụp đổ.
-Rất tốt, cứ thế mà tiếp tục. Chỉ cần không ngừng lặp đi lặp lại quá trình này, thông đạo để linh lực phóng ra ngoài sẽ chầm chậm vững chắc lại. Chỉ cần thành công dựng nên thông đạo, bước này liền tính đi qua. Khả năng phải duy trì một đoạn thời gian, dù thế nào, ngươi cũng tất phải cố gắng kiên trì.
Nhìn thấy hầu tử chịu đựng qua cửa ải đầu tiên, Dương Thiền có phần an vui, động viên này.
Ngay sau đó, Dương Thiền bắt đầu đúng giờ rút lấy nước thuốc, rồi căn cứ vào tình trạng nước thuốc rút ra, tiếp tục bổ sung dược tài vào bồn.
Phong Linh thì phụ trách công tác thêm nước, đúng giờ thêm nước vào bồn, để tránh nước thuốc bị nhiệt độ cao chưng phát gần hết.
Chuyển mắt đã là hoàng hôn.
Dương Thiền vươn tay điểm đến động mạch trên cổ đã ướt đẫm của hầu tử, nhắm tròng mắt lại cảm giác hồi lâu, nói:
-Sắp xong rồi, chẳng qua vẫn phải cố gắng thêm chút nữa. Mở miệng ra.
Thấy hầu tử không có phản ứng, Dương Thiền lại phồng miệng, hét to:
-Ta bảo ngươi mở miệng! Có nghe hay không!
Biểu tình trên mặt hầu tử bởi thống khổ mà vặn vẹo, đôi mắt vẫn nhắm lại, nhưng đã nghe lời khẽ mở miệng ra.
Hầu tử ở trong bồn chính đang giao chiến cùng thần trí của chính mình, trong tình trạng này, cảm ứng với ngoại giới cơ hồ là con số không, dù có người đứng nói chuyện trước mặt hắn, nếu không chú ý nghe căn bản không nghe được rõ ràng.
Dương Thiền lấy ra một bình thuốc khác, đảo ra mấy viên thuốc, trực tiếp nhét vào miệng hầu tử.
-Thuốc này có thể bổ sung đầy đủ thể năng cho ngươi, sẽ không đến nỗi hư thoát.
Nói xong, thu lại bình thuốc, vuốt mồ hôi trên trán, Dương Thiền đứng tránh cách bồn tắm cự ly một trượng.
Thời gian dài tiếp xúc với bồn gỗ sôi trào, đúng là là một chuyện chẳng lấy gì làm thoải mái. May mà hiện tại công tác phối dược đã qua, ít nhất không cần phải định giờ bổ sung dược tài.
-Còn mất bao lâu?
Phong Linh trên tay xách theo thùng gỗ nhỏ quẹt đến bên người Dương Thiền hỏi.
Từ lúc bắt đầu tu luyện, chuẩn xác một chút, thì từ lúc hầu tử tiến vào trong bồn, xác nhận phương thức tu hành này hữu hiệu, thái độ của Phong Linh đối với Dương Thiền rõ ràng tốt hơn không ít, điều này cũng khiến Dương Thiền khá là ngoài ý.
-Ta cũng không rõ ràng, hẳn là đêm nay có thể hoàn thành. Nhanh hơn dự liệu một ít, tốc độ hấp thu linh lực của hắn xác thực kinh người, ta chưa thấy qua người nào nhanh như vậy.
Dương Thiền đưa tay vuốt vuốt tóc mai vương trên trán, bây giờ trong trong ngoài ngoài trên người nàng đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Nếu không phải còn trông coi hầu tử này, nàng sớm đã trở về tắm rửa thay đồ rồi.
Trên mặt Phong Linh lộ ra ý cười đã lâu không thấy, cẩn thận hỏi:
-Còn nhanh hơn Dương Tiễn?
Dương Thiền nghiêng đầu liếc nàng một cái, không nói gì thêm, nâng chén nước sớm đặt ở một bên cầm ở trong tay đưa lên miệng.
Hồi lâu, Dương Thiền nói với Phong Linh:
-Một lát nữa, khả năng sẽ xảy ra chuyện. Đến lúc đó ngươi nhớ đứng sang một bên, đừng làm cái gì cả.