Chương 104

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Đóa Mễ Đại Nhân 05-12-2024 05:43:50

Minh Vương đang tức giận, giọng nói vang vọng toàn bộ Địa Phủ. "Làm sao? Bản tọa không có thời gian chơi với Tể Tể, còn không thể cho con gái một cái minh đăng để chơi đùa à?" Những quỷ sai mới nhậm chức bị âm khí lạnh lẽo của Minh Vương dọa đến quỳ xuống tại chỗ. "Không có... Không có... Có thể... Đều có thể..." Minh Vương: "Lá gan thế này mà cũng dám chạy đến trước mặt bản tọa làm ầm ĩ! Cút!" "Nhanh! Cút ngay!" Mấy quỷ sai mới đến làm việc lập tức biến thành một quả cầu nhanh chóng lăn đi. Trở lại chỗ làm việc, rất nghiêm túc khuyên bảo các đồng nghiệp khác. "Giống như lời đồn đã nghe được, chỉ cần nhắc đến chuyện của công chúa nhỏ, Vương sẽ rất tức giận, rất đáng sợ!" Đồng nghiệp mới: "Cảm ơn!"... Tể Tể bị đánh thức trong mê man. Tỉnh lại giống như nghe được tiếng anh ba khóc. Hu hu hu, khóc rất lớn tiếng. Một bên khóc, còn một bên gào to "mẹ đừng đi"! Tể Tể: "..." Bé mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy người mẹ nhân gian mà bé từng nhìn thấy trong gian phòng của cha bảo mẫu, rất xinh đẹp, trên thân có vầng sáng nhàn nhạt, đang nở nụ cười ôn nhu cưng chiều. Anh hai và anh ba đang quỳ trên mặt đất, anh hai cúi đầu gạt lệ, anh ba thì đang khóc gọi mẹ. Vừa nghiêng đầu, bé đã nhìn thấy cha đang đứng cạnh giường. Trong phòng có ánh sáng lờ mờ, bé không thể nhìn thấy cha có biểu tình gì, nhưng có thể cảm nhận được sự bi thương của cha. Bé chậm rãi lên tiếng: "Cha..." Vầng sáng nhàn nhạt là Trương Ninh cũng nhìn lại, giọng nói rất là ôn nhu. "Con nhất định là đứa con gái mà Trầm Lệnh đã nhận nuôi, mẹ là mẹ của con, đáng tiếc mẹ không thể chăm sóc cho bảo bảo rồi, nhưng mẹ sẽ vĩnh viễn yêu con. Cha của con cùng ba người anh trai, sẽ thay mẹ yêu con..." Dứt lời, vầng sáng mỏng manh cũng tiêu tán một ít, thân ảnh Trương Ninh ở trong phòng cũng dần mờ hơn... Hoắc Tư Thần gào khóc: "Mẹ đừng đi! Mẹ!" Hoắc Tư Tước cũng nghẹn ngào cầu khẩn: "Mẹ!" Hoắc Trầm Lệnh khàn khàn nói: "Tiểu Ninh!" Giọng nói của Trương Ninh mơ hồ sắp nghe không được. "Mẹ phải đi... Các con phải giống như mẹ, mẹ chăm sóc các con như thế nào thì cũng phải chăm sóc tốt cho em gái như thế nha..." Tể Tể đưa tay chộp một cái, vầng sáng chuẩn bị biến mất trong nháy mắt đã nằm ở trong tay bé. Căn phòng trở nên tối om nhưng lại không ai muốn đi bật đèn. ************************* Trong bóng tối, giọng trẻ con của bé vang lên. "Anh hai, anh ba, cha, mọi người còn muốn nhìn mẹ không?" Hoắc Tư Thần vội vàng đáp: "Muốn! Tể Tể, anh ba muốn nhìn mẹ!" Hoắc Tư Thần nói xong thì bé buông tay ra, đồng thời rót vào một ít năng lượng vào vầng sáng ảm đạm sắp tiêu tán. Trong chốc lát hình ảnh sắp biến mất của Trương Ninh lại trở nên dày đặc rõ ràng. Hoắc Tư Thần một bên khóc một bên cười, một bên kêu to. "Mẹ!" "Mẹ!" "Hu hu hu..."... Hoắc Tư Tước cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng nhìn về phía Tể Tể. Bé dùng lực lượng của mình một lần nữa thắp lên ngọn "minh đăng". Hào quang của minh đăng được thắp lên sáng như ban ngày, hình ảnh của Trương Ninh để lại trước khi chuyển thế càng thêm rõ ràng. Hoắc Tư Tước nhẹ nhàng nâng tay, muốn nắm lấy Trương Ninh, nhưng trong tay cái gì cũng không có, rỗng tuếch. Hoắc Tư Tước: "..." Bé thấy dáng vẻ của anh hai đang thất lạc mờ mịt liền giải thích. "Anh hai, đây là hình ảnh, như là..." Đây cũng là mẹ bé ở nhân gian, bé không thể dùng mấy chữ ma quỷ để hình dung, bé mấp máy miệng nhỏ, vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để an ủi người nhà đang khổ sở bi thương. "Là không có cách nào chạm đến, nhưng Tể Tể có thể vĩnh viễn lưu lại hình ảnh của mẹ!" Hoắc Trầm Lệnh nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn, trầm đục. "Được rồi, Tể Tể." Bé không hiểu quay đầu nhìn về phía cha: "Cha?" Hoắc Trầm Lệnh sải bước đi tới, ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng sờ đầu bé. "Người chết như ngọn đèn đã tắt, có thể gặp lại mẹ các con đã là may mắn lớn nhất rồi, nhưng chúng ta không thể quá tham lam." Nhìn thấy mồ hôi rịn ra trên trán của Tể Tể, Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng nhìn về phía hai đứa con trai. "Tư Tước, Tư Thần, nói tạm biệt cùng mẹ các con đi." Hoắc Tư Tước ý thức được điều gì, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, khó khăn lên tiếng. "Mẹ, tạm biệt." Hoắc Tư Thần lại không nguyện ý, cậu nhóc bật khóc. Hoắc Tư Tước cũng nhìn thấy mồ hôi trên trán Tể Tể ngày càng nhiều, thậm chí sắc mặt cũng trắng bệch hơn, ý thức được sự tình nghiêm trọng, dùng ngữ khí lạnh lùng nói với em trai. "Tư Thần, em mau nói tạm biệt cùng mẹ!" Mẹ đã không còn, họ phải chấp nhận hiện thực. Tể Tể có thể giúp bọn họ nhìn thấy mẹ lần nữa, giống như cha nói đã là may mắn lớn nhất của họ rồi. Bọn họ không thể ích kỷ như thế, vì muốn lưu lại mẹ mà coi thường sự sống chết của Tể Tể. Hoắc Tư Thần khóc đến thở không ra hơi, Hoắc Tư Tước bỗng dán vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nhắc nhở cậu. "Mẹ đã dựa vào sức mạnh đặc biệt của Tể Tể mới duy trì đến bây giờ, thế nhưng em ấy sắp nhịn không được rồi, mẹ đã không còn, em có nghĩ đến Tể Tể cũng sẽ mất không?"