Hoắc An An thúc giục.
【 Đứa nhỏ kia có cái gì dị thường không? Có giống như tôi đã xuyên không qua đây, thậm chí cũng mang theo hệ thống chân mệnh thiên nữ?】
【 Không đâu, ký chủ, một thế giới chỉ có một hệ thống chân mệnh thiên nữ, nếu không kịch bản sẽ sụp đổ, sẽ rối tung lên! 】
Tể Tể nhìn thấy chú Giang đã thanh toán xong, bé chuẩn bị đi tới đó, nhưng bé phát hiện chị gái trước mặt giống như đang nói chuyện với ai đó.
Bé nhìn xung quanh, hiệu thuốc lớn rất sạch sẽ, cũng không có quỷ hồn.
Không phải quỷ, vậy là cái gì?
Tể Tể ngửa đầu: "Chị An An, chị đang nói chuyện cùng ai vậy?"
Hoắc An An giật nảy mình, giọng điệu đã thay đổi trong nháy mắt.
"Hả, chị đang nói chuyện cùng ai à, chị ngoại trừ nói chuyện với em, còn có thể nói chuyện với người nào chứ?"
Tể Tể nhìn chằm chằm vào chị ta, phát hiện thần hồn của chị ta có chút bất ổn.
Thật kỳ quái.
Đang lúc bé định nhìn kỹ lại thì Giang Lâm đi đến.
"Tiểu thư."
Khi thấy Hoắc An An, Giang Lâm bình thản lên tiếng chào hỏi.
"Cô An An."
Ngay lúc Hoắc An An nhìn thấy Giang Lâm đi tới, trong nháy mắt đã khôi phục trạng thái ôn nhu trước đó, nhìn đặc biệt lễ phép và ngoan ngoãn.
"Chào Chú Giang!"
Nhìn Giang Lâm cầm thuốc trong tay, Hoắc An An quan tâm hỏi thăm.
"Chú Giang, Tể Tể không thoải mái à? Muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"
Chú ba trở thành người đứng đầu nhà họ Hoắc, cho dù cha cô ta là anh hai cũng phải nhìn mặt chú ba mà làm việc.
Thím rất thích con gái, mà cô ta lại có hệ thống hỗ trợ, cô ta đã đạt được sự yêu thích của thím dễ như trở bàn tay, trong mấy năm này đã thuận lý thành chương trở thành tiểu công chúa của nhà họ Hoắc.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một đứa nhỏ muốn tranh giành sự sủng ái với cô ta!
Thừa dịp đứa nhỏ này còn chưa được chú mang về nhà cũ của nhà họ Hoắc, cô ta muốn tìm cách xử lý để đứa nhỏ này biết khó mà lui.
Một đứa trẻ con ba tuổi rưỡi thì có gì đáng sợ?
Rất khả thi!
Giang Lâm cười lắc đầu: "Không phải, tiểu thư rất khỏe mạnh. Cô An An, ông chủ còn đang chờ tiểu thư, tôi và tiểu thư sẽ đi về trước."
Hoắc An An lập tức lên tiếng: "Chú Giang, cháu đi cùng với chú. Hôm nay cha cháu phải tăng ca, chắc cũng khuya mới trở về."
Giang Lâm khó xử: "Cô An An, thưa cô..."
Hoắc Trầm Lệnh đẩy cửa tiến đến, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm.
"Tôi không thích người lạ ngồi xe của mình!"
Dứt lời, ông đi vượt qua, sải bước đến trước mặt Tể Tể.
Hai mắt của bé tỏa ánh sáng, nhếch miệng cười toe toét lao vào vòng tay của cha.
"Cha, cha làm xong việc rồi à!"
Vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Trầm Lệnh trong nháy mắt hiện ra sự trìu mến, Hoắc An An trợn mắt há mồm khi thấy đáy mắt ôn nhu cưng chiều đó.
【 Hệ thống, đứa nhỏ mới xuất hiện này đến cùng có tình huống như thế nào? Hoắc Trầm Lệnh không phải luôn xa cách, bất cận nhân tình, đối với con trai cũng đều vô cùng khắc nghiệt sao? 】
Hệ thống tra xét một lần.
【 Ký chủ, hệ thống tra không được bất kỳ tin tức gì của đứa nhỏ này. 】
【 Tại sao lại như vậy? 】
Hệ thống cũng nghi hoặc.
【 Tôi sẽ hỏi chủ hệ thống. 】
Hoắc An An tâm thần không yên.
【 Nhanh lên, nhanh lên!】
Tể Tể lần nữa nhìn về phía Hoắc An An.
"Chị An An, chị lại nói chuyện cùng ai vậy?"
Hoắc An An gần như muốn lạnh mặt nhưng lại chú ý tới Hoắc Trầm Lệnh cũng ở đây, lập tức lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn theo kiểu mẫu.
"Chú ba."
Hoắc Trầm Lệnh cũng không cho cô ta một chút mặt mũi, giọng nói đã lạnh hơn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô ta, tựa như lưỡi dao sắc lạnh.
"Tể Tể hỏi cháu vừa rồi đã nói chuyện với ai."
Bởi vì từng bị người nhà họ Trương lợi dụng những thứ đồ tà ma tính kế, trong lúc nhất thời Hoắc Trầm Lệnh đã nghĩ chẳng lẽ Hoắc An An cũng dùng những thứ này?
Thấy khí thế của Hoắc Trầm Lệnh trở nên mạnh mẽ và lạnh lùng, lập tức đã làm Hoắc An An sợ tái mặt, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Chú ba, cháu... cháu vừa rồi đều nói chuyện cùng Tể Tể."
Hoắc Trầm Lệnh lại nhìn về phía Tể Tể đang ở trong ngực, trong giây lát sắc mặt đã thay đổi.
Đối mặt với Hoắc An An thì lạnh lùng và uy nghiêm, đối mặt với bé thì ôn nhu cưng chiều.
"Tể Tể, thế nào?"
Tể Tể không nhìn ra chị gái trước mặt này có liên quan đến quỷ khí, nhưng luôn cảm thấy kỳ lạ, rất không bình thường.
Nhưng bé thật sự đã cảm nhận được ý thức của chị An An đang cùng ai đó nói chuyện.
Bé ôm cổ cha, dán vào lỗ tai nói thì thầm.
"Cha, Tể Tể cảm thấy chị An An có chút kỳ quái, xung quanh chị ấy không có quỷ khí, nhưng thật sự đã nói chuyện cùng ai đó."
Ánh mắt Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía Hoắc An An càng trở nên sắc bén, còn lộ ra lệ khí nhàn nhạt.
"Không nói?"
Hoắc An An bị dọa sợ đến sắp khóc, thân thể nhỏ bé không khỏi run lên.
"Chú ba, An An thật sự không có nói chuyện cùng người khác!"
Hoắc Trầm Lệnh nhìn ánh mắt cô ta chớp chớp liên tục, rõ ràng trong lòng có quỷ.