Đó chắc chắn không phải là mẹ của họ!
Nhưng tại sao mẹ của họ lại bỏ đi?
Hoắc Tư Thần không thể chấp nhận kết quả, trong cơn mê man đã ôm bé con khóc không thành tiếng.
"Mẹ!"
"Ô ô ô!"
"Con muốn mẹ!"...
*******************
Bé con nhìn anh ba đang khóc lóc đau lòng, vội vàng dùng cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.
Bé nghĩ đến những lời an ủi của cha khi bé biết mẹ không còn nữa.
"Anh ba, mẹ yêu chúng ta đúng không?"
Hoắc Tư Thần đang khóc rống lên, cư nhiên vẫn nghe lọt lời bé con nói.
Đúng vậy!
Mẹ yêu chúng ta!
Càng như vậy, cậu càng không thể chấp nhận được việc mẹ cậu đã không còn nữa.
Đứa trẻ tám tuổi được dạy dỗ dưới áp lực của một người cha nghiêm khắc, so với các bạn cùng tuổi khác, cậu học được càng nhiều hơn.
Cậu biết sau này mình sẽ không bao giờ có mẹ nữa.
Nước mắt chảy ra dữ dội hơn.
Bé ôm chặt lấy anh ba, dỗ dành, an ủi bằng giọng trẻ con mềm mại:
"Mẹ yêu chúng ta, mẹ chắc chắn không muốn chúng ta buồn, phải không?"
Hoắc Tư Thần: "... Ừ... Ừ ... Uuuuuu..."
Bé hôn lên má anh ba, vô cùng thân thiết chui vào lồng ngực anh ba.
"Vậy thì chúng ta không thể khóc. Càng khóc chúng ta càng thương tâm hơn. Mẹ biết sẽ càng thương tâm khổ sở hơn phải không?"
Hoắc Tư Thần: "..."
Không nói đến Hoắc Tư Thần, ngay cả Hoắc Tư Tước đang kìm nén cảm xúc cũng đỏ cả mắt.
Hoắc Trầm Lệnh ngẩng đầu, nhìn trần nhà màu trắng, sau đó đi tới, vỗ nhẹ lên vai Tư Tước, đưa cậu đến bên cạnh Tư Thần và bé, ôm ba đứa trẻ vào lòng.
"Tư Thần, Tể Tể nói đúng. Nếu mẹ của các con biết các con như thế này, mẹ chỉ càng buồn hơn. Con có muốn mẹ buồn không?"
Hoắc Tư Thần vội vàng lắc đầu, nước mắt nước mũi che kín mặt.
"Không! Con không muốn!"
"Cha, con sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa, con sẽ không bao giờ làm cha mẹ giận nữa, để dì đưa mẹ về, được không?"
Hoắc Trầm Lệnh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của con út.
Ông ấy không giấu giếm điều gì nữa mà kể lại tình hình vụ tai nạn xe.
Ông ấy nghĩ, con trai dù còn nhỏ đến đâu vẫn là đàn ông, nhất định phải biết những việc nên biết, thay vì giấu giếm thì không bằng thừa dịp hiện tại mà nói cho các con biết.
Con trai của Hoắc Trầm Lệnh dù chỉ mới tám tuổi cũng nên có phán đoán của riêng mình.
Hoắc Tư Thần ngẩn ra.
Ngạc nhiên, giận dữ sau đó chết lặng.
"Vậy cha, có phải dì đã giết mẹ không?"
Hoắc Trầm Lệnh thản nhiên nhẹ giọng nói: "Không đủ chứng cứ! Bọn họ đã xử lý rất sạch sẽ."
Hoắc Tư Tước hai mắt đỏ lên, rốt cục nói: "Bọn họ xử lý rất sạch sẽ? Còn có người khác ngoài dì?"
Hoắc Trầm Lệnh liếc nhìn cậu con trai thứ hai đầy tán thưởng.
"Còn có ông bà ngoại và cậu của các con."
Hoắc Tư Tước chậm rãi nắm chặt hai tay thành nắm đấm, thiếu niên mới lớn khẽ nheo mắt lại.
"Con đã biết."
Rốt cuộc Hoắc Tư Thần vẫn còn nhỏ nên không bình tĩnh như anh hai.
"Cha, con đi tìm ông ngoại bọn họ ngay bây giờ!"
Hoắc Trầm Lệnh không nói chuyện, Hoắc Tư Tước đã nắm lấy cổ áo phía sau của em ba.
"Đi tới chỗ bọn họ bây giờ có thể làm cho mẹ của chúng ta sống lại sao?"
Hoắc Tư Thần: "..."
Bé yên lặng tính thời gian ở trong lòng, từ khi mẹ nhân gian qua đời đến nay đã hơn ba tháng.
Cha bảo mẫu có tiền, cho dù được an táng ở dưới danh nghĩa của dì xấu xa, nhìn qua cũng không phải là ít tiền.
Nên hẳn là được đầu thai mà không cần xếp hàng.
Nhưng bé có thể hỏi riêng cha Minh Vương.
Bé ôm nhẹ lấy anh ba, nói thẳng nói thật bằng giọng tỉnh bơ.
"Anh ba, mẹ của chúng ta không thể sống lại."
Hoắc Tư Thần lại muốn khóc.
Nhưng cậu sợ mẹ buồn khi biết được nên đã gắng gượng kìm lại.
Cậu vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào hỏi:
"Hiện tại nên làm sao bây giờ?"
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nói: "Cha sẽ xử lý."
Hoắc Tư Thần còn muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Tư Tước đã kéo cậu ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khi bác sĩ và y tá đẩy Trương Tinh trở lại, cô ta vẫn đang hôn mê, Hoắc Trầm Lệnh dặn hai đứa con trai của mình chăm sóc tốt cho Tể Tể, còn mình ở lại phòng bệnh.
Bách Minh Tư đã sớm rời khỏi phòng và vẫn đang đợi bên ngoài.
Nhìn thấy ba người bọn họ đi ra, tầm mắt của cậu rơi trên người Tể Tể đang được Hoắc Tư Thần ôm.
"Tể Tể, em có cảm thấy khó chịu không?"
Tể Tể có đôi mắt âm dương, hơn nữa lúc trước ở đây có rất nhiều âm khí.
Bé nhoài người ra khỏi vòng tay của anh ba và xoay người lại.
Bé nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy nở một nụ cười.
"Anh Minh Tư, Tể Tể tốt lắm."
Hoắc Tư Tước tinh ý, ý thức được trong lời nói của Bách Minh Tư có điều gì đó, hơn nữa cậu ấy đã quá chú ý đến Tể Tể.
"Minh Tư, vì sao cậu lại hỏi Tể Tể như vậy?"
Bách Minh Tư do dự một chút.
Bé con mềm mại trực tiếp nhìn anh hai nói:
"Bởi vì Tể Tể có thể nhìn thấy những thứ ở cõi âm giống như anh Minh Tư."
Hoắc Tư Tước: "..."
Hoắc Tư Thần hai mắt sưng lên vì khóc: "..."
Hai anh em nhìn nhau đồng thanh nói: "Vậy có thể nhìn thấy mẹ của chúng ta không?"