Đói bụng không?"
Tể Tể sờ sờ bụng nhỏ.
"Đói bụng."
Đêm qua bé không có đi tìm quỷ hồn không tuân theo quy tắc để xử lý, mặc dù đồ ăn của loài người ăn rất ngon, cũng ăn rất nhiều nhưng dạ dày vẫn trống rỗng.
Cha Hoắc dùng một tay bế bé lên, ôm bé đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong lại buộc cho bé một cái nơ xiêu xiêu vẹo vẹo xấu hề hề, nhưng bản thân lại rất hài lòng, sau đó ôm bé xuống lầu ăn cơm.
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần đều đi học, sáng nay Hoắc Tư Lâm không có đi tới lớp, bình thường lúc này đã sớm đi tới trường học, nhưng hôm nay lại giống như mọc rễ ở trên ghế sofa trong phòng khách.
Nhìn thấy chú ba ôm Tể Tể xuống liền vui vẻ.
"Chú ba, Tể Tể đã tỉnh."
Bé mỉm cười nâng cánh tay nhỏ đầy thịt lên chào.
"Anh Tư Lâm, chào buổi sáng."
Nói xong lại hơi nghi hoặc hỏi anh ta: "Anh Tư Lâm, anh không cần đi học sao?"
Hoắc Tư Lâm muốn bế bé, nhưng thấy chú ba không có ý muốn buông liền có chút thất vọng.
"Sáng nay anh Tư Lâm không có tiết học, xế chiều mới đi tới trường học."
Bé nhớ kỹ lời cha Minh Vương dặn, bé đến nhân gian chủ yếu làm hai chuyện, chuyện đầu tiên là tìm bảo mẫu nuôi bé, chuyện còn lại chính là học tập.
Cho nên...
Bé nhìn anh Tư Lâm không hề giống anh hai và anh ba mỗi lần đi học đều luôn căng thẳng, thế là thử hỏi anh.
"Anh Tư Lâm, Tể Tể có thể cùng anh đi tới trường học không?"
Hoắc Trầm Lệnh kinh ngạc: "Sao Tể Tể lại muốn đi tới trường học?"
Vẻ mặt của bé nghiêm túc: "Cha, Tể Tể cũng muốn đi học."
Hoắc Trầm Lệnh: "..."
Tể Tể thích học như vậy à?
Ông nhớ kỹ, lúc trước con út vì không muốn đi học mà đã ở trong nhà gào rống ba ngày ba đêm!
"Thế nhưng anh Tư Lâm là học đại học, Tể Tể muốn đi học thì phải đi nhà trẻ."
Bé ngây ngô hỏi cha: "Nhà trẻ có dạy biết chữ không cha?"
Hoắc Trầm Lệnh nhớ đến bé chỉ biết chữ phồn thể không biết chữ giản thể, thì chợt hiểu vì sao bé lại hỏi vấn đề này.
Nhưng ông thật sự không hiểu rõ về nhà trẻ.
"Cái này..."
Hoắc Tư Lâm vội vàng lên tiếng: "Chú ba, bên cạnh trường học của cháu có một trường mầm non công lập, nếu không, sáng nay cháu đưa Tể Tể đi xem một chút?"
Hoắc Trầm Lệnh cũng không sợ Hoắc Tư Lâm không quan tâm để ý Tể Tể, có vẻ như sức mạnh khống chế vô hình kia đã biến mất, bầu không khí hòa thuận và đoàn kết trong nhà khi ông còn nhỏ đã lần nữa quay trở về.
Bé ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi cha: "Cha, Tể Tể có thể cùng anh Tư Lâm đi nhà trẻ chơi không?"
Hoắc Trầm Lệnh không chút do dự: "Có thể, nhưng phải ăn cơm trước đã."
Hoắc Tư Lâm nhanh chóng ôm bé vào người.
"Chú ba, chú đi làm việc đi, cháu mang Tể Tể đi ăn cơm, ăn xong liền đưa bé đi nhà trẻ."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn hai cánh tay trống rỗng, lại nhìn đứa cháu đã ôm bé đi tới phòng ăn bên kia...
Đây là vội vàng sợ ông đổi ý sao?
Ông nội Hoắc cùng bà nội Hoắc đang tản bộ ở phía sau vườn hoa nhỏ, nghe được tiếng bé liền không tản bộ nữa, nhanh chóng đi tới phòng khách.
Nhưng mà lúc đi tới thì trong phòng khách không có một ai, Tư Lâm luôn ngồi ở trong phòng khách cũng không đã biết đi nơi nào.
Ông nội Hoắc hỏi dì giúp việc: "Có phải Tể Tể tỉnh rồi không?"
Dì giúp việc cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, Tư Lâm thiếu gia giúp bé ăn sáng xong, lại ôm bé đi trường học rồi."
Ông nội Hoắc: "..."
Bà nội Hoắc: "..."
Hoắc An An cảm thấy thân thể không thoải mái nên đã xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi, vừa mới tỉnh lại còn đang đứng ở lầu hai: "..."
Ánh mắt Hoắc An An cực kỳ lạnh lẽo.
Minh Tể Tể!
Hệ thống nhân vật phản diên ác độc muốn thượng vị, vậy phải xem hệ thống chân mệnh thiên nữ này có đồng ý hay không!