"An An, em bây giờ là chị, cần phải chiếu cố em gái, biết không?"
Hoắc An An tức giận đến suýt chút nữa thì bộc phát.
Cái gì mà đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, nó rõ ràng chính là hệ thống nhân vật nữ phản diện, là nhân vật phản diện ác độc.
Dù nó vẫn còn nhỏ, thì cũng là nhân vật phản diện!
Hoắc An An nhớ lại những kịch bản hào môn máu chó mà trước đó hệ thống đã cho cô ta xem, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.
Hoắc Tư Lâm cảm thấy không ổn, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má của em gái.
Không né tránh.
Hoắc Tư Lâm nhịn không được cười lên, thân mật lại nhéo nhéo.
Hoắc An An căm ghét tránh đi: "Anh, anh làm gì vậy, em không phải trẻ con, anh đừng bóp mặt của em mãi như thế! Anh vừa rồi còn không giúp em!"
Minh Tể Tể có cái gì tốt?
Nó đối nghịch cùng cô ta và hệ thống chân mệnh thiên nữ!
Cô ta hạ giọng: "Anh, anh đừng bị Minh Tể Tể lừa, nó nhìn mới ba tuổi rưỡi, kỳ thật không chỉ ba tuổi rưỡi đâu! Nó đang diễn trò!"
Hoắc Tư Lâm: "..."
Đây có thật là em gái của anh ta, An An?
An An ôn nhu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao có thể nói Tể Tể như vậy?
Hoắc Tư Lâm chỉ coi như em gái còn đang giận mình, không khỏi nghiêm túc giải thích.
"An An, không phải mới vừa rồi anh không giúp em, mà là lời nói của em không đúng, làm chị..."
Hoắc An An cảm thấy đủ rồi, trực tiếp ngắt lời anh.
"Đủ rồi! Em liền biết nó vừa đến các anh đều thay đổi! Tất cả đều thích nó không thích em, hu hu hu..."
Hoắc An An không tiếp tục nhịn được nữa, bụm mặt giả khóc chạy đi.
Cô ta cần yên tĩnh!
Hệ thống nhân vật nữ phản diện còn mạnh hơn so tưởng tượng của cô ta!
Hoắc Tư Lâm lần đầu nhìn thấy em gái không nói lý lẽ như vậy.
Hoắc Tư Thần ngẩn người.
"Anh Tư lâm, thật không có nhìn ra, anh còn có thể làm em gái mình khóc!"
Hoắc Tư Lâm bất đắc dĩ thở dài.
"An An có chút hiểu lầm Tể Tể, nhất thời không nghe lọt tai lời giải thích của anh, cứ để em ấy từ từ bĩnh tĩnh lại."
Hoắc Tư Tước luôn không lên tiếng, híp mắt cười một tiếng.
"Có phải là bởi vì trong nhà cho tới nay chỉ có một mình em ấy là con gái, hiện tại Tể Tể tới, em ấy không tiếp thu được?"
Hoắc Tư Lâm cẩn thận nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Rất có thể là vậy!"
Nếu thật là như thế, thì thật không tốt.
Hoắc Tư Tước cười nhạt một tiếng, không có nói tiếp, đưa đĩa sầu riêng cho ông nội Hoắc, để ông nội Hoắc đút cho Tể Tể ăn.
Tể Tể nhìn xem mọi người, lại nhìn nhìn đĩa sầu riêng.
"Ông nội, anh Tư Lâm, anh hai, anh ba các anh cùng ăn đi."
Ăn một mình không tốt!
Đây đều là người thân của cha bảo mẫu, có đồ ăn ngon thì nên ăn cùng nhau.
Ông nội Hoắc và mọi người nghe được đều mặt mày vui vẻ, ai có thể từ chối một đứa nhỏ đáng yêu lại nhu thuận hiểu chuyện đâu?
Thế là mọi người cùng nhau ăn sầu riêng.
Sầu riêng thơm nồng nặc từ phòng ăn bên kia truyền tới, Vương Ngọc Linh ngửi thấy liền buồn nôn.
"Làm gì vậy, không biết trong nhà có người không ngửi được mùi sầu riêng, muốn ăn cũng không biết ra ngoài ăn?"
Giọng nói mạnh mẽ đầy sức lực của ông nội Hoắc truyền đến từ phòng ăn bên kia.
"Biết mình ngửi không được mùi này thì không biết tránh ra ngoài sao?"
Vương Ngọc Linh tái cả mặt.
Ông cụ không phải không ăn sầu riêng sao?
Cũng không thích mùi sầu riêng mà?
Trong phòng khách hiện tại chỉ còn lại bà ta, Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Trầm Lệnh không biết đã đi thư phòng từ lúc nào.
Vương Ngọc Linh hít một hơi, nén lại ở trong ngực, suýt chút nữa thì làm bản thân tức đến nghẹn thở.
Nhưng bà ta cũng không dám cãi lời ông cụ Hoắc!
Phòng bếp lại truyền tới giọng của bà nội Hoắc:"Ngọc Linh, con qua đây hỗ trợ rửa rau đi, nhiều người thì nhanh hơn, Tể Tể còn nhỏ nhanh đói bụng."
Vương Ngọc Linh: "..."
Không đợi bà ta từ chối, giọng của bà nội Hoắc lại lần nữa truyền đến, mang theo một chút bất mãn.
"Nhanh lên một chút! Cứ đứng đó muốn thành cây nấm à?"
Mặt Vương Ngọc Linh lúc trắng lúc đỏ, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, cuối cùng nén giận vào trong bụng nhanh chóng đi tới phòng bếp hỗ trợ.
Một tiếng sau, Hoắc An An trước đó tức giận lên lầu nghỉ ngơi cũng ngồi trên bàn cơm ở phòng ăn.
Nhà họ Hoắc có sản nghiệp lớn, dù hôm nay nhiều người, phòng ăn vẫn còn rất rộng rãi.
Tể Tể được ông nội Hoắc ôm vào trong ngực, đang được đút một muỗng đồ ăn bỗng nhiên bị một bàn tay bế ra ngoài.
"Ai?"
Ông nội Hoắc bất mãn nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy con trai thứ hai không biết đã đi tới từ lúc nào, đang bế bé lên.
Ông nội Hoắc: "..."
Vương Ngọc Linh cùng Hoắc An An nhìn, hi vọng ông nội cùng bà nội mắng chết Hoắc Trầm Lệnh.
Kết quả để hai người họ càng ngạc nhiên hơn.
Ông nội Hoắc tằng hắng một cái làm ấm giọng rồi nói chuyện cùng Hoắc Trầm Lệnh.