Mặc dù họ Bách có thể giao tiếp âm dương, nhưng họ cũng tin vào khoa học.
Hoắc Trầm Lệnh nói: "Còn chưa có làm."
Vốn nghĩ hôm nay đi bệnh viện thăm vợ cháu thì tiện thể cho Tể Tể đi kiểm tra sức khỏe luôn, nhưng bởi vì vợ cháu xảy ra chuyện nên đã bị trì hoãn.
"Bác Bách, có chuyện gì bác cứ nói thẳng."
Ông cụ Bách nghiêm nghị gật đầu: "Trầm Lệnh, tuy rằng bác không nhìn thấu đứa nhỏ này, nhưng cảm ứng vừa rồi đã nói cho bác biết đứa nhỏ này đã chết yểu rồi. Theo lý mà nói, hiện tại nó không nên còn sống."
Con ngươi của Hoắc Trầm Lệnh hơi co lại: "Chết yểu?"
Ông cụ Bách duỗi ngón trỏ bên phải ra, đầu ngón trỏ đã biến thành màu đen như bị vật gì đó làm cháy xém.
"Đúng! Trong cơ thể của cô bé có cấm chế rất bá đạo và lợi hại. Người tu luyện như bác căn bản không có khả năng chạm vào."
Hoắc Trầm Lệnh im lặng vài giây.
Một lúc sau nói rất dứt khoát.
"Bất kể như thế nào, Tể Tể bây giờ là con gái của cháu. Nếu đã là con gái của cháu, cháu tuyệt đối không để bé chết yểu."
Ông cụ Bách có chút ngạc nhiên trước thái độ của Hoắc Trầm Lệnh đối với cô bé, rốt cuộc không ai ở thành phố B không biết Hoắc Trầm Lệnh là một người cha rất nghiêm khắc với con mình.
Nhìn thấy thái độ kiên định của Hoắc Trầm Lệnh, ông cụ Bách cũng hiểu vì sao mà cậu ta đến đây.
"Con mắt âm dương của đứa nhỏ này bác không giúp được gì. Đã đến lúc ông già này về ở ẩn rồi."
Hoắc Trầm Lệnh đứng dậy cảm ơn: "Cảm ơn bác Bách."
Ông cụ Bách xua tay, có chút lo lắng.
"Đứa nhỏ Tể Tể này, cháu nên để tâm nhiều hơn."
"Cháu biết."
Hai người trò chuyện thêm một lúc trước khi rời khỏi phòng làm việc, Hoắc Trầm Lệnh đi đón Tể Tể ở chỗ Bách Minh Tư.
Vào ban đêm, Tể Tể có tinh lực rất dồi dào, cho dù ban ngày không được ngủ đủ, bé vẫn rất tỉnh táo. Sự chênh lệch múi giờ, thật sự không thể thích nghi trong một sớm một chiều được.
Trở lại xe, Tể Tể cảm thấy cha bé có phần sa sút tinh thần.
"Cha! cha bị sao vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh ôm bé, nhéo nhéo cánh tay nhỏ đầy thịt của bé.
"Tể Tể, cha nhất định sẽ để con bình an lớn lên, sống lâu trăm tuổi."
Tể Tể chớp chớp đôi mắt to đen láy, có chút mờ mịt lại có chút ngơ ngác.
Nhưng điều đó không quan trọng, bé nói với cha.
"Cha đừng lo, Tể Tể sẽ khiến cha sống lâu hơn trăm tuổi!"
Có bé ở đây, không ai có thể làm tổn thương cha bé!
"Còn có các anh trai, Tể Tể sẽ che chở để bọn họ sống lâu trăm tuổi!"
Cha lo cho bé như thế, tất nhiên bé cũng chăm sóc người nhà của cha.
Dì xấu xí ở bệnh viện có thể bỏ qua, nhưng nhất định phải bảo vệ cha và mấy người anh trai.
Xe đã dừng lại, Hoắc Tư Thần vốn đang đợi cha trở về, vừa mở cửa xe đã nghe thấy lời nói của bé muốn bảo vệ bọn họ.
Hoắc Tư Thần tám tuổi và cô bé trong xe nhìn nhau chằm chằm: "Bé con, em là ai?"
******************
Hoắc Trầm Lệnh đối mặt với con trai mình bằng một khuôn mặt không biểu tình, vẻ mặt lạnh lùng và hờ hững.
"Hoắc Tư Thần, đây là em gái của con, Tể Tể."
Hoắc Tư Thần sững người trong giây lát khi nhìn thấy cha mình.
Nhưng khi nghe những lời của cha mình, cậu không thể không bật cười.
"Tể Tể? Em gái?"
Mẹ vào viện được ba tháng rồi, con có thể có em gái ở đâu?
Còn được gọi là Tể Tể!
"Cha, không phải cha muốn có con gái đến điên rồi không? Đây là mang con gái của ai về rồi nói bé là em của con, còn gọi là Tể Tể? Cẩn thận cha ruột người ta biết cha gọi con gái nhà người ta là Tể Tể ..."
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cha mình, Hoắc Tư Thần im bặt ngay lập tức.
Tể Tể nhìn cha, rồi lại nhìn anh trai bên ngoài xe.
Nhìn thấy nét mặt của cả hai có phần giống nhau, bé lập tức xác định thân phận của người anh trai bên ngoài kia.
Bé thoát ra khỏi vòng tay của cha mình và leo ra khỏi xe.
Hai cha con Hoắc Trầm Lệnh và Hoắc Tư Thần còn chưa phản ứng kịp, bé đã ôm lấy đùi của Hoắc Tư Thần.
"Anh là anh trai nhỏ của Tể Tể đúng không? Chào anh, em là Tể Tể, năm nay em ba tuổi rưỡi."
Bé lùn hơn nhiều, nhà họ Hoắc chân ai cũng dài.
Cho dù Hoắc Tư Thần mới tám tuổi, bé vẫn còn chưa cao tới eo.
Để anh trai có thể nhìn thấy bé, Tể Tể kiễng chân lên, ngẩng đầu và nhìn thẳng vào anh trai với một đôi mắt to tròn.
Nhìn bé thật đáng yêu.
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần bị sự dễ thương của bé đánh bại rồi.
Nhưng trước nay cậu luôn kiêu ngạo, hiện tại ngượng ngùng không biết nên làm như thế nào.
Cậu lắp bắp nói, ánh mắt bắt đầu không có tiêu cự.
"... Mới ... ba tuổi rưỡi thôi ... còn nhỏ quá!"
Tể Tể nghiêm túc gật đầu như người lớn: "Thật sự còn quá nhỏ nên phải đến ở với cha! Nhưng anh trai đừng lo, Tể Tể tuy còn nhỏ nhưng có thể bảo vệ cha và anh trai, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì! Em còn có thể để anh yên tâm dưỡng lão, đưa tiễn lúc lâm chung!"
Ở dưới địa phủ, những chuyện mà Tể Tể thường được nghe nhiều nhất là "con người trước khi chết không có lấy một người đưa tiễn, lo ma chay","sau khi chết cũng chẳng có người đến thăm viếng mồ mả","tết Thanh Minh rồi, nhìn đám con cháu bất hiếu không đứa nào gửi được thứ đồ tốt nào đến cho tổ tiên ở phía dưới này", ... Vì vậy, trong lòng Tể Tể, ngoài tính mạng, điều quan trọng nhất là dưỡng lão, đưa tiễn người thân trước khi chết.