"Cố viện trưởng, hôm nay tôi tới..."
Bé bỗng ghé vào lỗ tai chú Cố nói nhỏ.
"Để bác Lương hôm nay đừng đi dưới bất kỳ hành lang nào!"
Cố Thích Phong lần nữa sửng sốt, nhưng phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lên tiếng.
"Tiểu Khúc đã nói với tôi về ý định đến đây của ông rồi, ông chờ một lát, tôi gọi điện thoại hỏi một chút đã."
Nói xong liền ôm bé đi vào bên trong phòng nghỉ, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt bé, nghiêm túc nhìn bé.
"Tể Tể là đứa trẻ ngoan, nhưng Tể Tể còn nhỏ, những chuyện như thế này, về sau ngoại trừ cha cháu, chú Cố và anh Minh Tư của cháu ra thì không thể nói cho bất cứ ai, có biết không?"
Tể Tể chớp chớp đôi mắt to: "Chú Cố yên tâm, Tể Tể biết rồi."
Cố Thích Phong sờ sờ đầu của bé, vừa lo lắng vừa cưng chiều lại không biết nên làm gì, anh ta xoa bóp gò má đầy thịt trên khuôn mặt nhỏ của bé nói.
"Lần sau, ở trước mặt chú Khúc Tĩnh cũng không được nói những chuyện như thế này."
Tể Tể kêu một tiếng "vâng", mặc dù không hiểu vì sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cực kỳ biết nghe lời người lớn.
"Chú Cố, Tể Tể biết rồi, về sau Tể Tể chỉ nói cho chú Cố, cha còn có anh Minh Tư thôi."
Cố Thích Phong thở phào hôn lên trán bé một cái.
"Ngoan, Tể Tể ở đây chờ nha, chú Cố đi ra ngoài đem lời của Tể Tể nói cho giám đốc Lương biết."
"Vâng ạ, Tể Tể ở chỗ này chờ chú Cố trở về."
"Ngoan lắm!"
Cố Thích Phong nhìn bốn phía, thấy trong phòng nghỉ không có cái gì sắc nhọn, cửa sổ bằng kính rất an toàn.
Lúc nhìn thấy mô hình khung xương người thì vội vàng ngăn cản ánh mắt của bé.
"Tể Tể nhắm mắt lại, chú Cố có chuyện cần làm."
Tể Tể đã sớm nhìn thấy mô hình khung xương người trong phòng chú Cố rồi, còn cực kỳ hiếu kỳ.
Cho nên, khi Cố Thích Phong vừa dứt lời, bé đã vòng qua người anh ta chạy đến mô hình trước mặt, tay nhỏ mập mạp đã sờ lên xương bắp chân của mô hình.
Cố Thích Phong: "..."
Nếu như Tể Tể bị món đồ này dọa sợ, xảy ra vấn đề gì, anh ta sẽ cảm thấy áy náy, Hoắc Trầm Lệnh còn lột da anh ta nữa!
Cố Thích Phong tranh thủ kéo tay bé trở về, kéo máy điều hòa bên cạnh trực tiếp chắn bộ mô hình khung xương để bé không nhìn thấy.
"Thật xin lỗi Tể Tể, đều do chú Cố không có dọn dẹp nơi này tốt."
Vẻ mặt của bé tràn đầy mờ mịt: "Chỗ này của chú Cố đã dọn dẹp rất tốt mà."
Nói xong thì nhìn anh ta bằng vẻ mặt không hiểu, giọng trẻ con non nớt mềm mại, nhưng câu mà bé nói ra lại là một câu rất hung tàn.
"Chú Cố, sao chú lại che bộ xương kia? Tể Tể còn muôn mở cái xương sọ giả ra xem có thể làm chén sử dụng được không."
Cố Thích Phong: "..."
Không đúng!
Đây chắc chắn là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi?
Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mặc dù không biết nhiều, nhưng nhìn thấy đồ vật này hẳn phải sợ hãi, đúng không?
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của chú Cố, giống như không thể nào chấp nhận được, bé cúi đầu, cọ cọ tay nhỏ đầy lo lắng.
"Chú Cố, cháu không đi mở xương sọ giả đó ra nữa, đã được chưa?"
Cố Thích Phong: "..."
Đây không phải là vấn đề mở hay không mở xương sọ?
Đây là vấn đề sợ hay không sợ nha!
Rất rõ ràng, bé hoàn toàn không sợ.
Cố Thích Phong giật giật khóe miệng: "Tể Tể không sợ à?"
Bé trưng ra khuôn mặt kiểu: "Tể Tể lợi hại như vậy chẳng lẽ không thể để tất cả quỷ hồn sợ Tể Tể".
"Chú Cố, Tể Tể rất lợi hại!"
Cố Thích Phong: "..."
Sau khi xác định bé thật sự không sợ, Cố Thích Phong còn có thể nói gì đây?
Chỉ cần bé ngoan ngoãn là được.
"Vậy được, chú Cố đi ra ngoài trước."
Bé cười hớn hở, vung bàn tay nhỏ vẫy chào: "Chú Cố, gặp lại sau."
"Ừ, lát nữa gặp."
Cố Thích Phong đi ra ngoài với vẻ mặt bất an và khó hiểu.
Bé nhìn nhìn, trực tiếp chui vào phía sau máy điều hòa, nhìn toàn diện mô hình khung xương.
Một bên tìm tòi, một bên dùng giọng trẻ con sợ hãi thán phục mà cảm thán.
"Oa! Khớp nối này linh hoạt giống như xương trắng của Địa Phủ nha!"
"Xương ngón tay này cũng rất linh hoạt!"
"Đỉnh đầu! Đặc biệt trơn trượt, lật ngược lại chắc sẽ không rỉ nước nhỉ?"...
Cố Thích Phong tiễn Lương Quốc Dân xong, đi vào phòng liền thấy bé đang vây quanh mô hình khung xương, đi vòng quanh, miệng lẩm bẩm, vẻ mặt rất đắc ý.
Cố Thích Phong: "..."
Bé phát hiện chú Cố đã trở về, bé nhảy tung tăng chạy đến bên cạnh, sờ lên bắp chân của chú Cố.
Cố Thích Phong có một loại ảo giác, bé có thể xuyên thấu qua cơ thể của anh ta để sờ xương bắp chân.
Bé còn so tay một chút: "Chú Cố, chiều dài mô hình xương bắp chân này bằng với chiều dài xương bắp chân của chú nha."
Cố Thích Phong: "... Đấy là chú Cố dựa theo chiều cao của mình làm ra."
Bé lộ ra vẻ mặt đã hiểu: "Khó trách!"
Cố Thích Phong buồn bực: "... Tể Tể, cha của cháu có biết cháu không sợ những thứ này không?"
Bé gật đầu, lại lắc đầu.
"Cha ở Địa Phủ biết, cha còn mang Tể Tể đi sờ qua rất nhiều thứ như thế này, đây là thứ nhìn đẹp mắt nhất. Nhưng cha ở nhân gian không biết."