Tể Tể chớp đôi đôi mắt to, dùng giọng con nít ngây ngô nói.
"Em là Tể Tể, anh trai, anh là ai nha?"
Đứa nhỏ đáng yêu mềm mại, vừa nhỏ vừa mũm mĩm mập mạp, có anh trai nào không thích?
Nhưng Hứa Trác không thích được.
Nhìn thấy vẻ mặt của An An, cậu ta vội vàng ổn định lại lập trường của mình.
"Em chính là Minh Tể Tể, nghe nói em bắt nạt em gái An An! Có chuyện này không?"
Tể Tể còn chưa lên tiếng, Hoắc Trầm Lệnh đã lạnh lùng lên tiếng.
"Nghe ai nói, có phải là cái người trong đầu chỉ có tiền, bị ghen tỵ và ngu xuẩn lấp đầy trái tim và đầu óc, nữ sĩ đó tên là Vương Ngọc Linh?"
Hoắc Trầm Huy: "..."
Em trai!
Chồng của Vương nữ sĩ đó đang ở chỗ này đây!
Hoắc Tư Lâm: "..."
Lần đầu tiên phát hiện ra chú ba bình thường lãnh khốc đạm mạc, hóa ra còn có thể độc miệng đến thế!
Đối tượng mà chú ba độc miệng nói đến chính là mẹ ruột của anh ta, ít nhiều có chút... khó chịu.
Hứa Trác: "..."
Muốn thẳng thừng chất vấn đối phương là ai mà lại gọi thẳng tên của cô ruột mình ra như thế!
Nhưng Hứa Trác không chỉ có cơ bắp, đi ra ngoài vẫn còn mang theo đầu óc.
"A... chú... chú là ai?"
Hoắc Tư Lâm không muốn em họ bởi vì An An mà tới trước mặt chú ba tìm đường chết, vội vàng tằng hắng một tiếng rồi giới thiệu.
"Hứa Trác, đây là chú ba của em, người nắm quyền của nhà họ Hoắc!"
Hứa Trác: "..."
Hứa Trác: "!!!!"
Hứa Trác: "┭┮-┭┮"...
Sống lưng thẳng tắp của Hứa Trác giống như bị một ngọn núi vô hình bỗng nhiên đè ép, cúi người xuống một chút, giọng run run.
"Hoắc... Chú ba... Xin chào, Hoắc tổng có khỏe không!"
Giọng nói của Hoắc Trầm Lệnh vô cùng lạnh lùng: "Tôi thật không khỏe!"
Hứa Trác: "..."
Tể Tể mềm mại lên tiếng: "Anh Hứa Trác, Tể Tể không có bắt nạt chị An An, là chị An An nói Tể Tể ác độc, còn nói Tể Tể cũng không xứng xách giày cho chị ấy!"
Hoắc Trầm Huy: "..."
Hoắc Tư Lâm: "..."
Hai cha con cảm thấy An An đoán chừng lại muốn bị Hoắc Trầm Lệnh (chú ba) lăng trì, quả nhiên một giây sau, liền nghe được giọng nói lạnh lẽo như hàn băng của Hoắc Trầm Lệnh.
"Hoắc An An!"
Không đợi Hoắc An An nói chuyện, Hoắc Trầm Lệnh đã nói ra từng chữ.
"Tôi tuyên bố, từ giờ trở đi, Hoắc An An đã mất đi tư cách hưởng lợi nhuận cổ tức từ tập đoàn Hoắc thị, và bất kỳ lợi ích nào của Tập đoàn Hoắc thị đều không liên quan gì đến Hoắc An An!"
Hoắc Tư Lâm sửng sốt, mím môi.
Vẻ mặt của Hoắc Trầm Huy ngược lại vẫn còn tốt, có chút lo lắng nhìn con gái mình.
Khuôn mặt nhỏ của Hoắc An An trắng bệch, miệng nhỏ hơi há ra, sửng sốt nhưng lại không dám nói ra lời phủ định.
Bản thân có hệ thống chân mệnh thiên nữ, nhưng bởi vì Minh Tể Tể đến, hết thảy đều thay đổi!
Hoắc An An bỗng cúi đầu, không dám để cho Hoắc Trầm Lệnh thấy được đáy mắt tràn đầy hận ý, hận không thể xé nát Minh Tể Tể để trút nỗi oán giận.
Cô ta trầm thấp lên tiếng, thanh âm nhỏ nhưng rất rõ ràng.
"Chú ba, An An biết sai rồi, thật sự xin lỗi."
Hoắc Trầm Lệnh lười nhìn cô ta, ôm Tể Tể đi ra ngoài.
Ông cụ Bách mang theo Bách Minh Tư vừa vặn đi tới, bốn người gặp nhau ở cửa ra vào.
Bé con mặt mày cong cong, giọng nói vui sướng.
"Ông nội Bách, Anh Minh Tư."
Ông cụ Bách gật gật đầu về phía Hoắc Trầm Lệnh, Bách Minh Tư tiến lên một bước, lo lắng nhìn kỹ Tể Tể.
"Tể Tể, nghe nói chị của em đã gặp phải nhóm người bắt cóc, em đi hỗ trợ, có bị thương không?"
Tể Tể cười híp cả mắt, lắc đầu nói: "Không có không có, Tể Tể rất lợi hại!"
Dù đã nghe nói từ chỗ Tư Lâm rồi, nhưng không tận mắt nhìn thấy, Bách Minh Tư vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Hiện tại tận mắt thấy Tể Tể vui vẻ, thần kinh căng thẳng mới được buông lỏng.
"Vậy thì tốt rồi."
"Chú Hoắc, cháu có thể giúp Tể Tể kiểm tra lại không?"
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến chuyện bé có mắt Âm Dương, cũng không chần chờ mà đưa người qua.
Đúng lúc này thì trợ lý Giang Lâm vội vàng từ dưới lầu đi lên: "Thưa ngài, công trường Nam Thành..."
Tâm tư của Bách Minh Tư nhanh chóng xoay chuyển, nói: "Chú Hoắc, chú đi làm việc đi, để cháu trông Tể Tể cho."
Hoắc Trầm Lệnh đang muốn nói thì ông cụ Bách cũng mở miệng.
"Trầm Lệnh, cậu đi đi, bên chỗ của Tể Tể có tôi và Minh Tư ở đây rồi, cậu yên tâm."
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến chuyện ở công trường Nam Thành, đáy mắt lướt qua một vòng lệ khí.
Tể Tể nhìn thấy, miệng nhỏ hôn lên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của cha mình.
"Cha không cần tức giận, cha trời sinh phú quý! Hết thảy đều sẽ tốt hơn!"
Hoắc Trầm Lệnh được con gái nhỏ ngây thơ non nớt chọc cười.
Xoa xoa gương mặt, lại hôn một cái lên trán của Tể Tể.
"Vậy Tể Tể phải ngoan ngoãn nghe lời, chờ anh hai và anh ba về, cha để hai anh đi tới nhà họ Bách đón con."
"Cha cứ đi đi, Tể Tể sẽ rất ngoan rất ngoan."
"Thật ngoan!"
Hoắc Trầm Lệnh thật không muốn đi, nhưng vẻ mặt của trợ lý đang rất lo lắng, hiển nhiên chuyện này không đơn giản.
Lại siết chặt tay bé, Hoắc Trầm Lệnh cầm một tấm thẻ đen và một vài chiếc chìa khóa đặt ở trong bàn tay nhỏ mềm nhũn của bé.