"Trầm Lệnh, Tể Tể còn nhỏ, ăn cái gì cũng phải nhớ kỹ nhất định phải đút ăn từng ngụm nhỏ, ăn cá nhất định phải lựa xương thật cẩn thận..."
Vân vân và mây mây...
Vương Ngọc Linh bắt đầu hoài nghi cuộc đời, ăn không biết mùi vị.
Hoắc An An thì nhanh chóng cúi đầu, dùng sức đút đồ ăn vào miệng, coi thức ăn thành Minh Tể Tể, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.
Bà nội Hoắc cũng ở bên cạnh phụ họa, đều dặn dò Hoắc Trầm Lệnh, sợ ông không để ý làm bé bị nghẹn.
Hoắc Trầm Lệnh: "... Tôi đều biết!"
Ông vừa mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng, trên mặt không có cảm xúc, ông nội Hoắc cùng Bà nội Hoắc đang nói càm ràm trong nháy mắt đã im lặng.
Đang cúi đầu ăn canh, Hoắc An An đột nhiên hỏi anh Hoắc Tư Lâm ngồi bên cạnh cô ta.
"Anh, em nghe bạn học nói, khu miền nam sẽ thay người đứng đầu, anh, thay người đứng đầu là sao nha?"
Ông nội Hoắc: "..."
Bà nội Hoắc: "..."
Hoắc Trầm Huy: "..."
Hoắc Trầm Lệnh, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần, ba cha con cùng nhau nhìn về phía cô ta, Hoắc An An tận lực làm ngơ, giả bộ như không thấy.
Hoắc Tư Lâm cau mày: "Người bạn học nào nói cho em biết?"
Hoắc Trầm Huy lại nói tới một người: "Là chị họ con, Dao Dao sao?"
Hoắc An An chỉ cảm thấy Minh Tể Tể quá thần bí, cho nên cô ta đã cố ý hỏi như vậy, nhưng cô ta nhất thời quên Hứa Dao đang làm công việc đặc biệt.
"Cha, cái này có liên quan gì tới chị Dao Dao?"
Hoắc Trầm Huy luôn luôn có kiên nhẫn với con gái, tính tình rất tốt nhưng hiện tại giọng nói đã lạnh hơn, lộ ra mấy phần nghiêm khắc.
"Mấy người mà con tiếp xúc, chỉ có cô ta hiểu những chuyện đó!"
Hoắc An An: "..."
*******************
Bầu không khí trong phòng ăn bỗng trở nên căng thẳng.
Đồng hồ treo trên vách tường vẫn không nhanh không chậm mà di chuyển, phát ra tiếng tích tích tích rất nhỏ nhưng lại không để cho người ta thấy nó rất nhỏ.
Hoắc An An mặc dù bực mình vì bản thân cân nhắc không chu toàn, nhưng vẫn khống chế cảm xúc trên mặt rất tốt.
Đôi mắt mở to, bày ra bộ dáng không dám tin.
Một hồi lâu, cô ta mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Cha, cha hoài nghi chị Dao Dao?"
Không đợi Hoắc Trầm Huy nói, Hoắc An An lại lập tức bổ sung.
"Không! Cha, cha là đang hoài nghi con?"
Hoắc Trầm Huy luôn luôn ôn hòa, sắc mặt liền thay đổi trở nên lạnh lùng, đáy mắt lướt qua một tia tàn nhẫn, lóe lên rồi rất nhanh lại biến mất, nhanh đến mức Hoắc An An căn bản không nhìn thấy được.
"Cha, chẳng lẽ chuyện thay thế người đứng đầu gì đó con cũng không thể hỏi sao? Nhà họ Bách còn được nói là gia tộc tâm linh! Vì sao cha không nghi ngờ người nhà họ Bách?"
Hoắc Trầm Huy rơi vào trầm tư, rốt cuộc Vương Ngọc Linh cũng tìm được cơ hội mở miệng.
Trong lòng bà ta cảm thấy bất mãn, nhưng không dám cứng rắn đối nghịch cùng ông nội Hoắc, bà nội Hoắc hoặc Hoắc Trầm Huy, bà ta đè ép lửa giận rồi uyển chuyển lên tiếng.
"Trầm Huy, hôm nay là lần đầu tiên Tể Tể đến nhà cũ, ăn cơm trước đi, để đồ ăn nguội thì ăn không ngon đâu."
Bà nội Hoắc liền nói tiếp: "Đúng! Ăn cơm trước, Tể Tể, bà nội đút cho con ăn, ăn tôm có được không, hương vị mềm lại thơm, ăn cực kỳ ngon, giá trị dinh dưỡng cũng cao."
Bé được ai đút ăn cũng không có từ chối, mà hương vị quả thật cũng không tệ.
Ông nội Hoắc tựa hồ cũng không muốn bị vấn đề của Hoắc An An quấy rầy bữa cơm gia đình, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Ăn cơm!"
"Nào, Tể Tể, nếm một miếng nhím biển, hương vị cực kỳ ngon."
"Còn có phật nhảy tường, nào ăn miếng nhỏ..."...
Hai mẹ con Vương Ngọc Linh cùng Hoắc An An: "..."
Mẹ con hai người bọn họ suýt nữa bóp nát đôi đũa ở trong tay.
Một bữa cơm kết thúc, hai mẹ con bọn họ ăn không biết mùi vị, trong lòng sớm mắng Minh Tể Tể xối xả.
Tể Tể...
Không có chút nào ngoài ý muốn, bé ăn rất nhiều.
Bụng phồng lên như một cái trống da nhỏ tròn trịa, phập phồng theo hô hấp lên xuống, trông rất buồn cười lại đáng yêu.
Thậm chí còn đang ngáy nhỏ khò khè!
Bà nội Hoắc nhìn nhìn, phát hiện trong miệng bé vẫn còn ngậm nửa cái đùi gà.
"Ôi, cái này làm sao được, Tể Tể ngủ thiếp đi, ngậm đùi gà vạn nhất bị hóc xương thì sao?"
Bà vừa định đưa tay lấy đùi gà, bé đã hàm hàm hồ hồ hừ một tiếng, nhanh nhanh gặm nhai mấy ngụm, dùng tốc độ cực nhanh xử lý hết đùi gà đang ngậm trong miệng.
Sau khi ăn xong, bé nhắm mắt lại tiếp tục ngủ ngáy khò khè, còn không quên chép miệng một cái.
"Ăn ngon!"
Bà nội Hoắc cùng mọi người đều nhìn đến trợn mắt há mồm, không nghĩ tới bé còn có kỹ năng này.
Sau khi phản ứng lại đều dở khóc dở cười.
Hai mẹ con Vương Ngọc Linh cùng Hoắc An An nhìn mọi người nâng Minh Tể Tể ở trong lòng bàn tay mà yêu thương cưng chiều, suýt biến thành nước chanh.