"Nói!"
Giang Lâm nói lắp ba lắp bắp: "Đầu tiên... Ông chủ, cái kia... Ngài... Ngài xem có muốn... sửa lại biệt danh bên trong nhóm quản lý cấp cao không?"
Giọng nói của Hoắc Trầm Lệnh càng lạnh hơn, bởi vì ông căn bản không biết Giang Lâm đang nói gì.
"Gì?"
Giang Lâm: "..."
Giang Lâm nuốt ngụm nước miếng: "Ông chủ, cái này... Mọi người đều đang công kích ngài... Không tốt lắm."
Ánh mắt của Hoắc Trầm Lệnh đã trở nên sắc bén: "Ai dám công kích tôi?"
Giang Lâm: "... Mọi người... Mọi người bên trong nhóm."
Hoắc Trầm Lệnh nhướng mày ngồi dậy, ngước mắt lên thì thấy trong góc tường đen như mực hình như có một màn sương đen dày đặc.
"Lưỡi sắp rụng rồi hả? Nói thẳng đi!"
Giang Lâm: "..."
Giang Lâm hít sâu một hơi: "Ông chủ, ngài xem qua nhóm quản lý nội bộ mà ngài mới gia nhập, tên gọi của ngài là cha. Mọi người đều có ý kiến đối với biệt danh này, nếu để như thế ngài sẽ không tiện theo dõi nhóm đâu."
Hoắc Trầm Lệnh: "Cái quái gì vậy?"
Ông tham gia vào nhóm quản lý nội bộ cấp cao của công ty?
Theo dõi?
Biệt danh cha?
Hoắc Trầm Lệnh cau mày, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào góc tường có màn sương đen kia.
Nghiêng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại, ông xác định đầu giường cũng không có minh đăng.
Cho nên màn sương đen kia tuyệt đối không phải Trương Ninh.
"Tôi còn có việc, không có việc gì thì không nên gọi điện cho tôi!"
Không đợi Giang Lâm nói chuyện, Hoắc Trầm Lệnh đã cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, màn sương đen ở góc tường đã vặn vẹo, nhanh chóng khuếch tán ra khắp phòng.
Hoắc Trầm Lệnh cảnh giác.
"Ai đấy?"
Giọng nói của Hoắc Trầm Lệnh vẫn rất bình tĩnh, thần sắc thờ ơ lạnh nhạt.
Từ trong màn sương đen chậm rãi đi ra một người phụ nữ, cả người uyển chuyển với mái tóc dài và chiếc váy đỏ chót.
Người phụ nữ quyến rũ kia cười khẽ: "Anh có thể nhìn thấy tôi? Ha ha ha... anh là người của giới Huyền Môn, vậy thì ăn anh càng thêm bổ dưỡng nha! Ha ha ha..."
Hoắc Trầm Lệnh híp mắt: "Cô là quỷ?"
Tiếng cười của người phụ nữ quyến rũ kia bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, mang theo luồng khí lạnh u ám.
"Đúng vậy! Giao minh đăng ra đây, tôi sẽ cho anh chết một cách thống khoái!"
Hoắc Trầm Lệnh đứng dậy gọi điện thoại, đi về phía cửa.
Kết quả bốn phía một mảnh lạnh lẽo u ám, không biết từ lúc nào cửa đã sớm biến mất không nhìn thấy nữa.
Giọng nữ lạnh lẽo phát ra ngay phía sau lưng của ông.
"Minh đăng đâu? Anh giấu ở nơi nào rồi?"
"Giao ra đây!"
Dứt lời, người phụ nữ ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt và đáng sợ, con ngươi trừng lớn như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, miệng dính đầy máu tươi.
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến trước đó bé đã nói, sờ vào ngọn đèn kia, rất dễ trêu chọc quỷ quái đến quấy rầy.
Không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Điện thoại bỗng nhiên không có tín hiệu.
Ông bị nữ quỷ này vây ở trong phòng ngủ.
Thậm chí nữ quỷ này còn muốn giết ông!
Hoắc Trầm Lệnh bỗng cảm thấy may mắn, bé không có trong phòng.
Kết quả một giây sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng của Tể Tể.
"Cha, cha dậy chưa?"
Hoắc Trầm Lệnh giữ yên lặng, lúc này ông tuyệt đối không muốn bé đi vào.
Người phụ nữ kia há miệng đầy máu, phát ra tràng cười quái dị.
"Muốn bảo vệ con của mình? Ha ha ha... Hiện tại là ban ngày... Mơ mộng hão huyền..."
Nói xong người phụ nữ kia đột nhiên bay về phía cửa phòng, sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh khẽ thay đổi, nhanh chóng chạy tới.
Tuy nhiên, khoảnh khắc nữ quỷ kia chạm vào tay nắm cửa, cô ta đã cảm thấy một cỗ khí tức đáng sợ, bị dọa đến nỗi bay luôn cả mái tóc dày xuống đất, biến thành quỷ trọc đầu.
Trong mồm máu tươi cũng phun ra từng ngụm từng ngụm khiến cho nền nhà nhiễm đầy máu.
Lúc Hoắc Trầm Lệnh đuổi tới, trong nháy mắt cửa phòng đã bị đá tung ra, nữ quỷ kêu thảm một tiếng, hóa thành một màn sương đen biến mất không còn tăm tích.
Tể Tể xông vào: "Cha!"
Nhìn thấy trên nền nhà vẫn còn đám tóc và vết máu, bé nổi giận.
"Cha chờ con, Tể Tể đi báo thù cho cha!"
Không đợi Hoắc Trầm Lệnh nói chuyện, bé đã quay đầu chạy đi.
"Tể Tể!"
Hoắc Trầm Lệnh trong lòng giật mình, vội vàng đuổi theo.
Giang Lâm tới tìm ông chủ, muốn tự mình giải thích chuyện trong nhóm wechat. Vừa đến thì gặp cảnh tượng này nên cũng vội vàng cùng Hoắc Tư Lâm đuổi theo.
Kết quả không đến một phút, Tể Tể rất nhanh đã quay trở lại.
Hoắc Trầm Lệnh chạy nhanh nhất trong ba người cũng vừa mới chạy tới đầu bậc thang.
Đã thấy bé từ ngoài cửa chính đi vào, trong tay còn tóm lấy nữ quỷ vừa rồi đã uy hiếp đe dọa ông.
Hoắc Trầm Lệnh: "..."
Bé ngẩng đầu thì nhìn thấy cha, há miệng lộ ra hàm răng sáng lấp lánh.
"Cha, Tể Tể bắt được rồi!"
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Hoắc Tư Lâm cùng Giang Lâm.
Hoắc Tư Lâm thì trầm tư suy nghĩ trong lòng, Giang Lâm lại ngơ ngác.
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng mở miệng: "Tư Lâm, Giang Lâm, hai người tới phòng khách chờ đi, tôi muốn nói chuyện với Tể Tể."
Hai người gật đầu, Hoắc Trầm Lệnh đi đến trước mặt bé, bế bé lên, sau đó đi vào thư phòng ở tầng một phía bên phải.
Giang Lâm có chút khó hiểu, tư thế kia của Tể Tể tiểu thư dường như trong tay đang cầm lấy thứ gì đó.