Một lát nữa thôi, bé có thể sẽ ngủ mất!
Chính là bữa sáng quá ngon!
Bé liếm liếm môi, khóe miệng thơm phức mùi cháo thịt nạc, lại muốn ăn thêm nữa rồi!
Ôi chao ... !
Không được!
Ăn nữa sẽ trực tiếp ghé vào chén mà ngủ mất.
Thấy bé đã quá buồn ngủ, Bách Minh Tư định nói: "Không, anh tính sẽ đi vào buổi chiều" thì bé đã trượt xuống khỏi tay anh hai và bước ra ngoài với đôi chân ngắn ngủn.
Hoắc Tư Tước: "..."
Hoắc Tư Thần: "..."
Bách Minh Tư: "..."
Ba người cũng đều đã ăn no, nên lập tức đứng lên đi theo.
****************
Khi ba người lớn một trẻ nhỏ đến nhà họ Trương thì cả hai ông bà cụ nhà họ Trương đều ở nhà.
Cả hai đều hơi kinh ngạc khi thấy họ đến.
"Tư Tước, Tư Thần, sao hai cháu lại tới đây?"
Hôm nay là cuối tuần, hai đứa nên ở trang viên của nhà họ Hoắc mới đúng.
Hơn nữa, con trai cả, con trai nhỏ cùng với Tiểu Tinh hiện đang ở trang viên của nhà họ Hoắc, hai cháu trai không có ở đó, làm sao có thể giúp Tiểu Tinh được?
Bà cụ Trương vẻ mặt chanh chua, ánh mắt mờ mịt nhìn Bách Minh Tư và Tể Tể.
"Tư Tước, Tư Thần, hai người này là ..."
Hoắc Tư Tước giới thiệu: "Đây là Minh Tư, còn đây là em gái của Tư Thần và cháu."
Nghe thấy hai chữ "em gái", sắc mặt bà cụ Trương trở nên rất khó coi, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến Minh Tư là ai.
"Em gái? Mẹ của cháu thậm chí cũng không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, thậm chí nó còn đánh mẹ của cháu. Các cháu vậy mà lại nhận con bé là em gái?"
"Tư Tước, Tư Thần, tại sao các cháu lại trở nên không hiểu chuyện như vậy?"
Nếu như trước đây, Hoắc Tư Thần chắc chắn sẽ không chút do dự mà tin lời bà ngoại.
Nhưng nghĩ đến tất cả những gì cha nói, Hoắc Tư Thần bật thốt lên.
"Bà ngoại, bà có chắc là mẹ cháu còn sống không?"
Bà cụ Trương cảm thấy chột dạ, sắc mặt vẫn nghiêm nghị dạy bảo.
"Tư Thần, cháu nói cái gì vậy? Mẹ cháu còn sống khỏe mạnh, tại sao cháu lại nói không chắc mẹ cháu còn sống?"
Những đứa trẻ của nhà họ Hoắc tuy chưa đến tuổi thành niên nhưng do được Hoắc Trầm Lệnh giáo dục nghiêm khắc nên bọn họ hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, lại càng nhạy cảm hơn.
Không nói tới việc Hoắc Tư Thần bị Trương Tinh đánh, cho dù không bị đánh, giữa nhà họ Trương và nhà họ Hoắc, bọn họ tất nhiên là tin tưởng vào chính cha ruột của mình.
Hoắc Tư Thần giống như nghé con tức giận, vừa tức vừa hận, hai mắt đỏ lên.
"Đó hoàn toàn không phải mẹ cháu, đó là Trương Tinh!"
Cậu vô cùng thất vọng với nhà họ Trương, đến nỗi gọi dì cậu cũng không thèm gọi nữa!
Bà cụ Trương vô thức nhìn về phía ông cụ Trương, ông cụ Trương giận tái mặt.
"Hoắc Tư Thần, giáo dưỡng của cháu đâu!"
Hoắc Tư Tước chế nhạo: "Giáo dưỡng?"
Tể Tể mắng thầm trong lòng nhưng mà bé buồn ngủ quá nên vừa ngáp vừa kéo tay áo anh hai.
"Anh hai, anh ba, chị Lư ở lầu ba, phòng trong cùng phía bên phải, đựng trong một chiếc bình sứ nhỏ. Chúng ta đi lên đưa chị ấy xuống thôi."
Hoắc Tư Thần biết phòng đó: "Anh ba đi."
Ông cụ Trương không thể ngồi yên, xoát một cái đứng lên.
"Hoắc Tư Thần, nói cháu không có giáo dục, cháu liền không coi ông ra gì hả?"
Bé mở to đôi mắt mù sương nhìn ông cụ Trương, xem xét một chút.
"Ông ơi, ấn đường của ông đã biến thành màu đèn, âm khí bao vây xung quanh, ông sẽ không sống sót qua đêm nay!"
Ông cụ Trương tức giận đến suýt hộc máu: "Con bé đáng ghét, mày nguyền rủa tao!"
Bé con lắc đầu nghiêm túc giải thích với ông ta.
"Đó không phải là lời nguyền, chính là tự ông tìm lấy!"
Ông cụ Trương tức đến nỗi xém chút là đứt hơi.
Bà cụ Trương thì tức giận đến lệch cả mũi.
"Con bé này, mày muốn ăn đòn hả!"
Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư, cả hai người còn chưa nói chuyện, liền bước tới chắn trước mặt Tể Tể.
Bây giờ chưa đến mười hai giờ, đôi mắt âm dương của anh em nhà họ Hoắc vẫn còn, nên sau khi Tể Tể nói xong, tự nhiên cũng nhìn thấy âm khí quanh người ông cụ Trương, tâm trạng nhất thời phức tạp.
Nhưng nghĩ đến nhà họ Trương vọng tưởng đưa dì Trương Tinh thay thế làm mẹ bọn họ, trái tim của hai anh em lại trở nên lạnh lẽo.
Hoắc Tư Tước nói: "Tư Thần, đi lấy thứ đó!"
"Đi ngay!"
Hoắc Tư Thần còn nhỏ, nhưng tốc độ rất nhanh, hành động cũng đặc biệt linh hoạt.
Bà cụ Trương và ông cụ Trương muốn ngăn họ lại, nhưng tay chân già nua, căn bản là không thể ngăn họ.
Liền gọi mấy người giúp việc đến giúp đỡ, bọn họ cũng không phải là ngu ngốc.
Nhìn thấy chính là thiếu gia nhà họ Hoắc, sao dám có ý ngăn cản, Hoắc Tư Thần nhanh chóng lên lầu.
Ông cụ Trương thấy không ngăn được, lập tức gọi điện thoại.
Vừa nghe hướng dẫn của người ở đầu dây bên kia, ông ta vừa liếc nhìn Hoắc Tư Tước và ba đứa trẻ kia bằng ánh mắt dữ tợn.
"Được rồi tôi hiểu rồi!"
Ông ta chộp lấy tách trà trên bàn rồi bất ngờ ném mạnh xuống đất.
Tách trà vỡ tan tành, những mảnh vỡ xuyên qua kẽ tay, máu chảy ra từ đầu ngón tay.
Hoắc Tư Tước chỉ nghĩ ông ngoại quá tức giận, nên không để ý.