Chương 121

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Đóa Mễ Đại Nhân 05-12-2024 05:44:51

Hai mắt của Hoắc Tư Thần khẽ đảo, trực tiếp hôn mê. Tể Tể không kịp lắp đầu trở lại đã chạy vội xuống giường xem anh ba bị ngã trên mặt đất. "Anh ba?" "Anh ba?" Tể Tể ngồi dưới đất vỗ vỗ mặt của anh ba, anh ba cũng không có phản ứng. Tể Tể cũng không từ bỏ, tiếp tục vỗ vào mặt. "Anh ba!" "Anh ba tỉnh nha!" Tể Tể giày vò một hồi lâu, Hoắc Tư Thần bị dọa cho ngất xỉu rốt cục cũng chậm rãi tỉnh lại. Tể Tể nhìn thấy anh ba tỉnh, cái đầu nhỏ đã bay đến trước mặt của anh ba, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau. "Quá tốt rồi, anh ba, anh tỉnh rồi!" "Anh ba, anh có đói bụng không? Hay là ngủ không ngon? Vì sao lại bỗng nhiên ngất đi?" Hoắc Tư Thần: "..." Hoắc Tư Thần còn có chút mơ hồ. Nhưng khi nhìn đến đầu cùng cổ đã tách rời của Tể Tể, toàn thân không khống chế được mà run rẩy, đầu óc đang mơ màng trong nháy mắt đã tỉnh táo. Ngay lúc cậu theo bản năng muốn há mồm hét lên, thân thể của bé đã chạy tới, dùng một tay bịt miệng cậu lại. Cùng cậu mắt to nhìn mắt nhỏ, vẻ mặt của bé có chút buồn bực. "Anh ba, Tể Tể đã nói với anh đây là bí mật, không thể để cho người khác biết!" Hoắc Tư Thần: "..." Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần rốt cục vẫn không chịu được thần kinh bị kích thích cao độ, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh. Tể Tể: "..." Tể Tể bỗng phát giác được trước cửa phòng có người, thân thể của bé vẫn ngồi ở bên cạnh anh ba, nhưng đầu đã bay tới cửa. Nhìn thấy anh Minh Tư đang đứng ở cửa, bé vô thức quay đầu nhìn xem cơ thể của mình vẫn còn ở bên cạnh anh ba. Tể Tể: "..." Bách Minh Tư đã tới được một lúc: "..." Tể Tể xoay chuyển tròng mắt đen nhánh, vắt hết óc muốn làm sao để anh Minh Tư hỗ trợ bảo vệ bí mật nhỏ của mình. Cơ thể của bé đang ở bên cạnh anh ba đã đứng lên, đi từng bước ngắn rất nhanh đã đi tới cửa. Bách Minh Tư cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, hoặc là cậu đã bị tình huống này của bé kích thích làm cho đầu óc trống rỗng, không nghĩ được điều gì. Nhưng theo bản năng, khi nhìn thấy cơ thể không có đầu của bé đi tới, cậu liền vội vàng đẩy cửa bước vào, sau đó nhanh chóng đóng kín cửa phòng, thậm chí còn chốt khóa lại. Đầu của bé rốt cuộc cũng quay trở lại trên cổ, chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ, sau đó lại hoàn mỹ, khôi phục như bình thường. Bách Minh Tư mím môi, nhìn chằm chằm bé. "Tể Tể, em..." Tể Tể ngẩng đầu lên, cắt lời của anh Minh Tư. Giọng trẻ con trong trẻo mềm mại, rất đáng yêu. "Anh Minh Tư, Tể Tể sẽ cùng anh chơi bi thủy tinh, anh giúp Tể Tể bảo vệ bí mật nhỏ, có được không?" Bách Minh Tư kìm nén sự kinh hãi, vô thức thuận theo lời nói của bé. "Chơi như thế nào?" Tể Tể mở to mắt. Anh Minh Tư đồng ý? Vậy thì quá tốt rồi! Thế là bé móc ra hai tròng mắt của mình, sau đó kiễng bàn chân nhỏ thả một con mắt vào trong tay của anh Minh Tư. "Đây, anh Minh Tư cầm lấy một viên thủy tinh, Tể Tể lập tức dạy anh Minh Tư chơi." Nói xong bé lập tức quay người, sau đó chạy đến chỗ anh ba, đem một viên nhãn cầu khác để ở dưới đất. "Anh Minh Tư, anh nhìn nhé, Tể Tể đặt viên thủy tinh để ở chỗ này, anh Minh Tư dùng viên trong tay anh nhắm vào viên này, đánh trúng thì Tể Tể liền thua, không có đánh trúng thì đổi thành Tể Tể dùng viên của Tể Tể đánh viên thủy tinh của anh Minh Tư, ai đánh trúng viên bi của người kia thì thắng." Bách Minh Tư: "..." Cậu biết Tể Tể có chút kỳ quái. Nhưng cậu vẫn luôn nghĩ Tể Tể chắc chắn là người. Nhưng tình huống trước mắt này... Nếu là người thì làm gì có ai có thể để cho cổ cùng đầu tách rời ra, sau đó còn có thể nhảy nhót tưng bừng? Còn có người nào chơi trò đánh bi thủy tinh, mà lại trực tiếp móc nhãn cầu của mình làm thành viên bi thủy tinh mà chơi? Tể Tể đang chờ anh Minh Tư chơi, kết quả chờ một lúc lâu mà vẫn thấy anh Minh Tư đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích. Không chỉ không nhúc nhích, thậm chí còn một mực nhìn chằm chằm bé. Bé không hiểu. Tể Tể ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trống rỗng tối như mực "nhìn thấy" anh Minh Tư đứng yên giống như cọc gỗ. "Anh Minh Tư, anh không muốn chơi trò chơi này phải không? Vậy chúng ta..." Bé còn chưa nói hết, Bách Minh Tư giống như cọc gỗ bỗng nhiên sải bước đi tới chỗ của bé. Nhưng đã chậm một chút. Hoắc Tư Thần yếu ớt tỉnh lại, hai tay chống đất chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy. Dưới tay trơn bóng, lành lạnh, cậu thử đè lên, còn rất co dãn. Bởi vì tò mò, Hoắc Tư Thần nhất thời không nhớ ra được chuyện trước khi mình ngất đi, vô thức nhấc tay ra nhìn thứ vừa rồi cậu đã đè phải. Thấy tình thế không ổn, Bách Minh Tư vội vàng chạy tới nhưng vẫn còn cách một đoạn, thấy thế cậu vội vàng lên tiếng. "Tư Thần, đừng nhìn!" Đã chậm! Hai mắt của Hoắc Tư Thần nhìn chằm chằm vật trên sàn nhà, thậm chí còn cầm lên. Hai màu đen trắng rõ ràng, cậu nhịn không được mà nhẹ nhàng nhéo nhéo. Mềm mềm! Xúc cảm rất tốt. Chỉ là nhìn giống như... Hoắc Tư Thần đưa lại gần để nhìn kỹ. "Cái này... Làm sao nhìn giống..." Nhìn thấy anh ba tỉnh lại, Tể Tể đặc biệt cao hứng.