Con quỷ đang tính toán, ánh mắt nhỏ trở nên tà ác và ngoan độc.
Cố Thích Phong ôm lấy Tể Tể, vừa muốn chạy lại nghe được Tể Tể dùng giọng nói non nớt mềm mại hỏi đối phương.
"Bộ dạng của mày vừa buồn nôn vừa xấu như vậy mà còn tồn tại, Tể Tể xinh đẹp và chú Cố đẹp trai như vậy, khẳng định vĩnh sinh và sống lâu trăm tuổi nha!"
Cả người Cố Thích Phong đang căng thẳng, căn bản không có chú ý tới Tể Tể đang nói đến chính bé sẽ "Vĩnh sinh".
Chỉ nghĩ là nói cả hai người bọn họ đều sống lâu trăm tuổi.
Nhưng lúc này nên đi kích thích cái con quỷ buồn nôn này sao?
Cố Thích Phong thừa nhận Tể Tể có chút năng lực, nhưng Tể Tể chẳng qua chỉ có năng lực dự báo và nhìn thấy quỷ.
Nhưng bây giờ Tể Tể còn muốn cứng đối cứng với con quỷ kia!
Cố Thích Phong trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nhìn con quỷ đang nằm rạp trên mặt đất có ngũ quan và tay chân rối tung kia đang bắt đầu run rẩy kịch liệt, con quỷ tâm thần phân liệt đó lần nữa muốn tách rời các bộ phận.
Nhìn thôi đã rất buồn nôn rồi, không nghĩ tới còn có thể ghê tởm hơn.
Lúc anh ta đang ôm Tể Tể chạy nước rút, trong nháy mắt đã nói ra một câu.
"Tể Tể nói đúng! Cái đồ kinh tởm như vậy, đúng là không nên tồn tại!"
Quỷ lắp ráp bị ghét bỏ: "..."
Thật coi nó giống như không biết tức giận đúng không!
Con quỷ bỗng nhiên điên cuồng lên, dài hơn mười mét, lúc kéo đi chỉ có bắp đùi trên thân rung lên dữ dội, giống như một con trăn khổng lồ đang ngửng cổ.
Cái miệng lại ở trên bụng đang giương lên vươn cái đầu lưỡi đỏ tươi ở bên trong ra.
Cố Thích Phong vừa vặn quay đầu, nhìn thấy da đầu đã tê rần: "Mẹ kiếp! Còn có thể tự mình sinh a... !"
Quỷ lắp ráp: "..."
Sinh cái búa!
Không thể nhịn được nữa!
Giết chết bọn chúng!
**************
Tể Tể nhìn không rời mắt, còn cực kỳ hiếu kỳ.
Thế là quay ra hỏi Cố Thích Phong đang chạy điên cuồng.
"Chú Cố, tự mình sinh là như thế nào vậy?"
Cố Thích Phong giật giật khóe miệng, quên mất trong ngực còn có một đứa nhỏ.
Cái này ... làm sao giải thích với bé đây?
Tể Tể rất tò mò, Cố Thích Phong còn chưa kịp nhìn bé liền nghe thấy con quỷ kia bỗng nhiên phát ra tiếng hét kinh khủng đến cực điểm.
Thanh âm kia rất có lực xuyên thấu, anh ta mới nghe được một nửa đã cảm thấy toàn bộ đại não đều rung lên, đầu đau như muốn nổ tung.
Tể Tể nhẹ nhàng ôm lấy đầu của chú Cố, dùng trán cọ xát vào trán của chú.
Giọng bé rất nhỏ nhẹ mềm mại.
"Chú Cố không có việc gì, Tể Tể sẽ bảo vệ chú."
Đầu của Cố Thích Phong đang bị kích thích muốn nổ tung, cảm giác được hơi lạnh từ đỉnh đầu đi xuống dưới, sau đó lan ra khắp đầu, trong nháy mắt đã thanh tỉnh, không còn thấy đau đớn nữa.
Cố Thích Phong: "..."
Điều này... Thật rung động!
Không đợi anh ta kịp rung động xong về khả năng của bé, liền nghe được tiếng bé khờ dại hỏi anh ta.
"Chú Cố, chú mới vừa nói con quỷ kia có thể tự mình sinh là ý kia sao?"
Là có ý gì?
Ánh mắt của anh ta bị con quỷ lắp ráp hấp dẫn.
Theo kinh nghiệm nghề y nhiều năm nói cho anh ta biết, chỗ thịt mềm trước mặt đang rung lên kia kỳ thật... Là đầu lưỡi!
Trong đầu anh ta xuất hiện ý nghĩ đầu tiên là: Trời ạ! Cái con quỷ lắp ráp lung tung kia thế mà còn có thể chơi trò dùng lưỡi truy kích.
Con mắt đang khống chế không nổi, nhìn tay nhỏ đang nắm lấy đầu lưỡi kia, sau đó thuận theo cánh tay nhỏ múp míp thịt nhìn lên, liền thấy mặt mũi bé tràn đầy hiếu kì nhìn anh ta.
Cố Thích Phong nuốt một ngụm nước bọt, gian nan lên tiếng.
"Tể Tể, vừa rồi chú Cố một mực ôm cháu phải không?"
Bởi vì quá kinh sợ, anh ta sợ mình quên ôm bé chạy.
Bé nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy nha."
Sau đó bé nhướng mày lên biểu đạt sự hoang mang của mình: "Thế nhưng mà chú Cố ơi, vì sao chú muốn ôm Tể Tể chạy?"
Cố Thích Phong theo bản năng trả lời: "Đương nhiên là phải tự cứu lấy mạng của mình rồi!"
Bé đầu tiên là mê mang, sau đó cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
"À, là như vậy sao."
Cố Thích Phong: "..."
Tư duy hỗn loạn, Cố Thích Phong ý thức được mình đang ôm lấy bé chạy đã dừng lại, theo bản năng nhìn con quỷ bên kia.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại chuẩn bị muốn chạy, nhưng chân làm sao cũng bước không được.
Cố Thích Phong nhìn trên bụng con quỷ đang mở miệng bắt đầu chậm rãi mọc ra một đầu lưỡi mới, còn điên cuồng vặn vẹo giống như muốn thị uy với anh ta!
Sau đó nhìn cái lưỡi đã biến thành một màn sương đen mà bé ghét bỏ vứt trên mặt đất, cả người không thoải mái.
"Thứ đó... Nó thật có thể tái sinh."
Bé uốn nắn lại cho chú: "Chú Cố, chú không phải nói là tự sinh sao?"
Cố Thích Phong: "..."
Anh ta đến cùng đã tạo cái nghiệt gì, lại nhìn thấy thứ buồn nôn như vậy, khiến người ta ngột ngạt như vậy, còn đối mặt với một màn này cùng người chưa trưởng thành, mà là cùng một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi ngây thơ, làm hỏng tâm hồn trong sáng của trẻ con bằng lời nói?