Một mùi hương thoang thoảng toả ra từ trên người anh trai, bé cảm thấy cũng không tệ lắm, liền hít một hơi.
"Hắt xì!"
Cái hắt xì này rất mạnh làm cho Tể Tể đau cả đầu.
Bé phản ứng thật nhanh, mắt to nhanh chóng tìm kiếm thông tin trên người của anh trai, rất nhanh liền nhìn thấy một chiếc vòng phật châu trên cổ tay của anh trai.
Bé cũng không biết đó là vật gì.
Cha không có thời gian phổ cập kiến thức cho bé.
Dù sao cũng không bị đói chết, người làm ở Địa Phủ cũng không có ai rảnh mang theo bé chơi.
Bởi vì họ có một ông chủ lớn bận tới nỗi không rảnh quan tâm tới con gái, những người làm đó lại càng bận đến nỗi chân không chạm đất.
Cho nên phần lớn thời gian đều là bé tự mình chơi.
Bách Minh Tư vội vàng xem xét tình huống của cô bé trong ngực, khóe mắt liếc nhìn bốn phía.
Lúc ở dưới lầu cậu đã cảm nhận được âm khí dày đặc, thế mà hiện tại hành lang này lại trở nên sạch sẽ, hơi thở âm trầm kinh khủng cũng biến mất không còn dấu vết.
Thấy bé hắt xì liên tục, cậu lại vô thức ôm bé vào ngực càng chặt hơn.
"Nói cho anh biết, có phải em có chỗ nào đó không thoải mái?"
Người bình thường nếu đụng phải một chút âm khí, đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Nhẹ thì bệnh nặng một hồi, nặng thì có khi còn bỏ mạng.
Nhà họ Bách từ xưa đến nay đều có năng lực câu thông âm dương, nhưng theo sự phát triển của thời đại, mọi người đều tôn sùng khoa học, cho rằng đây là chuyện dọa người, dần dần, từ ngàn năm trước người nhà họ Bách đã sống như người thường cho tới thế hệ bây giờ, chỉ còn Bách Minh Tư sinh ra đã có mắt Âm Dương, có thể tự do câu thông âm dương.
Minh Tể Tể có chút ngượng ngùng chỉ chỉ vòng tay phật châu trên tay của anh trai.
"Anh à, Tể Tể ngửi thấy mùi hương trên vòng tay mà anh đeo liền muốn nhảy mũi."
Nói xong lại hắt xì liên tục.
"Hắt xì!"
Bách Minh Tư cúi đầu xem xét, thấy bé nói chính là vòng phật châu trên cổ tay.
Cái vòng phật châu này cậu đã mang theo bên người mười một năm, là lúc được sinh ra ông nội tặng cho cậu.
Thấy bé đưa tay vò cái mũi, Bách Minh Tư không chần chờ chút nào, nhanh chóng lấy xuống vòng phật châu đang đeo trên tay cất vào trong túi quần.
"Như vậy được chưa?"
Tể Tể còn đang vò cái mũi, dùng giọng trẻ con trả lời:
"Mặc dù vẫn còn ngửi thấy, nhưng mà dịu hơn lúc nãy nhiều... Hắt xì!"
Bách Minh Tư: "..."
Cuối cùng, Bách Minh Tư ôm bé đến chỗ y tá đang đứng bên kia để xin cái túi nhựa, đặt vòng phật châu trên tay vào túi, Tể Tể mới không còn nhảy mũi nữa.
Bách Minh Tư cười: "Anh tên là Bách Minh Tư, còn em, bé con, em tên là gì?"
Cái mũi nhỏ của Tể Tể bị dày vò đến đỏ rực.
Bé còn nhỏ, làn da lại đặc biệt non mịn, trắng như tuyết, làm cho cái mũi đỏ nổi bật hẳn lên, nhìn giống như rất ủy khuất, đáng thương.
Nhưng giọng nói ngược lại tràn đầy năng lượng, lại bởi vì bé còn nhỏ nên vừa mê hoặc vừa mềm mại lại yếu đuối.
"Anh Minh Tư, Tể Tể họ Minh, Minh trong Minh vương, Tể Tể chính là Tể Tể."
Bách Minh Tư hơi kinh ngạc: "Họ Minh? Tên Tể Tể? Minh Tể Tể?"
Minh Tể Tể cười tủm tỉm gật đầu, nhỏ giọng hỏi cậu: "Đây là cha đặt, có phải là rất đáng yêu không?"
Bách Minh Tư nhìn khuôn mặt bé đang mỉm cười ngây ngô, đột nhiên cảm giác được cái tên Minh Tể Tể này đặc biệt phù hợp.
"Uh, vừa thuần khiết lại đáng yêu."
Tể Tể thở dài đầy xúc động: "Cho nên cha mặc dù bận đến chân không chạm đất, nhưng vẫn rất yêu Tể Tể!"
Thời điểm Bách Minh Tư đến chỉ nhìn thấy một mình Tể Tể, lúc này cũng không thấy ai xuất hiện, không khỏi hỏi nhiều thêm một câu.
"Tể Tể đến đây cùng cha sao?"
Minh Tể Tể ủy khuất nói: "Đúng vậy, nhưng hiện tại cha đang ở trong phòng bệnh, vừa rồi có người thét lên ở bên trong."
Bách Minh Tư nhìn theo phương hướng mà Tể Tể chỉ, đúng lúc cửa thang máy lần nữa mở ra, là Lư viện trưởng mang theo mấy vị bác sĩ y tá vội vã chạy đến.
Thậm chí không có ai thèm chú ý tới bọn họ, nhanh chóng tiến đến phòng bệnh mà Tể Tể vừa chỉ.
Bách Minh Tư mặc dù mới mười tuổi, nhưng là người thừa kế của nhà họ Bách, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt.
Không chỉ bình tĩnh, mà còn ổn trọng thong dong như một người trưởng thành.
Cho nên trong lòng rất kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nếu như phòng bệnh kia không phải là phòng mà Tể Tể nói tới, cậu chắc chắn sẽ không hỏi nhiều.
"Tể Tể, cha em xảy ra chuyện gì à?"
Minh Tể Tể bình chân như vại lắc đầu: "Không, có Tể Tể ở đây, cha chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, thọ đến chết già."
Sợi màu đen đã bị loại bỏ, cha chắc chắn bình yên.
Nghĩ đến chuyện cha dặn, Tể Tể lại bổ sung một câu.
"Cha nói em chờ ở bên ngoài, Tể Tể đã đồng ý với cha."
Nói xong Tể Tể nhìn về phía Bách Minh Tư: "Anh Minh Tư, vì sao anh lại tới đây?"
Bách Minh Tư đến kiểm tra sức khoẻ với ông nội, bỗng phát giác được trên tầng này có âm khí rất nặng, cho nên vội vã chạy đến cứu người.
Không nghĩ tới chỉ thấy một cô bé, mà âm khí thì đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Sợ sẽ hù dọa Tể Tể, Bách Minh Tư ôm bé nhẹ nhàng giải thích.
"Anh Minh Tư đi cùng người nhà làm kiểm tra sức khoẻ, ở ngay dưới lầu."
Cậu cũng lo lắng thân thể của Tể Tể sẽ có vấn đề, vừa muốn thử vận dụng mắt Âm Dương nhìn xem thân thể của Tể Tể thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
Hoắc Trầm Lệnh từ bên trong đi ra, Lư viện trưởng cùng mấy người y bác sỹ cũng đi theo sau lưng.
Tể Tể nhìn thấy cha bảo mẫu, liền tụt xuống từ trong ngực của anh Minh Tư, dùng cái chân ngắn ngủn nện bước nhỏ lật đật chạy đến bên người cha bảo mẫu.
Hoắc Trầm Lệnh ý thức được bé đi tới liền cúi người ôm, ánh mắt nhìn lên người Bách Minh Tư.
"Minh Tư."
Bách Minh Tư sửng sốt mất mấy giây liền tỉnh táo lại:
"Chào chú Hoắc."
Tể Tể nhìn xem cha bảo mẫu, lại nhìn xem anh Minh Tư, thanh âm non nớt mềm mềm phá lệ êm tai.
"Anh Minh Tư, cha, hai người quen biết nhau à."
Bách Minh Tư lại sửng sốt thêm lần nữa: "Tể Tể, em nói cha em là chú Hoắc?"
Nhà họ Bách cùng nhà họ Hoắc có giao tình nhiều đời, cậu chưa từng nghe ai nói qua chú Hoắc có con gái lớn như vậy.
Tể Tể yên tâm rúc vào trong ngực cha, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh thanh khiết, đáng yêu giải thích.
"Đúng vậy! Cha là cha mới của Tể Tể ở nhân gian, cha ruột của Tể Tể đang ở Địa phủ."
Ở Địa phủ?
Đừng nói Bách Minh Tư, chính là viện trưởng và các bác sĩ ở đằng sau đều hiểu là ý gì.
Nghĩa là cha ruột của bé đã chết.
Cho nên đây là con gái nuôi của Hoắc tiên sinh?
Hoắc Trầm Lệnh nhìn mọi người, thần sắc lạnh lùng, nhưng thời điểm nâng lên Tể Tể giọng nói lại cực kỳ dịu dàng:
"Đây là con gái của tôi, tên là Minh Tể Tể, vừa mới làm thủ tục nhận nuôi xong."
Mọi người còn tưởng rằng đây là con gái riêng của Hoắc tiên sinh!
Không nghĩ tới thế mà lại nhận nuôi!
Mặc dù nghi ngờ lý do nhận nuôi, nhưng thân phận Hoắc tiên sinh bày ra ở đây, không ai ngốc mà đi hỏi nhiều.
Mọi người đều cười chúc mừng.
"Chúc mừng Hoắc tiên sinh, mừng có quý nữ."...
Chờ Lư viện trưởng mang theo bác sĩ y tá rời đi, Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể đi đến trước mặt Bách Minh Tư.
"Cháu đi cùng bác Bạch đến đây à?"
Bách Minh Tư gật đầu: "Vâng, cháu cùng ông nội tới bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, hết thảy đều khỏe mạnh."
Hoắc Trầm Lệnh ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
Bách Minh Tư nghĩ đến ông nội nói ba tháng trước dì Trương đã mất khi gặp tai nạn xe cộ, vừa rồi lại nhìn thấy Chú Hoắc đo ra từ trong phòng bệnh, cậu do dự một chút:
"Chú Hoắc, cháu có thể đi thăm dì Trương không?"
Sâu trong đôi mắt Hoắc Trầm Lệnh hiện lên một tia tàn nhẫn, giọng nói vẫn bình thản:
"Được."
Tể Tể cũng muốn nhìn người ở bên trong, mặc dù bây giờ nguy hiểm đã giải trừ, nhưng dù sao người kia và mệnh số của cha bảo mẫu trước đó có liên quan.
"Cha, Tể Tể có thể cùng anh Minh Tư đi vào nhìn xem không?"
Đối mặt với con gái mềm mại đáng yêu, thơm ngào ngạt như bé con, sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh đã nhu hòa xuống.
"Được, cha đưa Tể Tể đi vào nhìn xem."