Chính là ở ngay tại văn phòng sát vách bên cạnh phòng của bé và cha.
Nhưng bé không biết chữ, không biết đó là văn phòng của ai.
Nghe cha nói thế, bé nghiêm túc suy nghĩ, rất khéo léo mà biểu đạt ý tứ của mình với cha.
"Cha, nhưng Tể Tể cũng muốn cố gắng đóng góp sức nhỏ của mình."
Cha Hoắc: "..."
Một đứa nhỏ ngoan và chính trực như vậy, ông nâng ở trong lòng bàn tay cũng đều sợ ngã.
Cha Hoắc uống một ngụm nước lạnh, lo lắng nói.
"Vậy Tể Tể không sợ à?"
Rốt cuộc Tể Tể cũng hiểu rõ vì sao cha không an tâm, thì ra là đang lo lắng cho an toàn của bé.
Tể Tể vội hướng đi đến gần rồi chui vào lòng của cha, ôm cánh tay cha làm nũng.
"Cha yên tâm, Tể Tể rất lợi hại, trái lại là bọn họ sợ Tể Tể!"
Bé chính là con gái ruột của Minh Vương!
Nếu so sánh theo vòng tuần hoàn của chuỗi thức ăn thì bé chính là đỉnh của chuỗi thức ăn!
Cha Hoắc triệt để im lặng.
Nhưng nhìn đôi mắt sáng rực của bé, lòng tin tràn đầy trông rất kiêu ngoại, những lo âu trong lòng bỗng nhiên tiêu tán rất nhiều.
"Vậy chút nữa con muốn đi nơi nào, đều phải đi cùng cha, có được không?"
Bé không chút do dự mà gật đầu: "Được!"
Ăn uống no đủ, trong lúc bé được cha lau miệng thì đột nhiên hỏi.
"Cha, căn phòng bên cạnh là của ai vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh nhớ rõ, phòng sát vách chính là văn phòng của giám đốc, mà giám đốc ở đây ...
Ông không chỉ biết, mà hồi vợ ông xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi trở về ông có coi tư liệu nên nhớ rõ giám đốc của sở cảnh sát địa phương chính là Ngô Hạo Quyền, là một trong những người phụ trách điều tra.
Dù về sau có tra ra chuyện của Trương Tinh, thì cũng không có bất kỳ quan hệ gì với nhân viên của sở cảnh sát ở đây.
Mặc dù Tể Tể mới tới nhà họ Hoắc chưa đến một tuần, Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy mình hiểu khá rõ Tể Tể.
Chuyện linh tinh, nhất là về chuyện của người khác Tể Tể sẽ không nói nhiều.
"Tể Tể cảm thấy phòng bên đó có vấn đề à?"
Cha Hoắc nghĩ, chẳng lẽ Tể Tể lại thấy được thứ gì?
Bé mở to đôi mắt đáng yêu gật đầu.
"Bên kia có âm khí, trên người mấy chú cảnh sát đến cứu chú Cố cũng có, chính là bị lây nhiễm từ căn phòng bên cạnh."
Cha Hoắc: "..."
Cha Hoắc dùng một tay ôm lấy bé vào trong ngực, cửa phòng có người gõ vang, sau đó liền bị đẩy ra.
Giám đốc Ngô Hạo Quyền xuất hiện trong tầm mắt của hai cha con, sau lưng còn đi theo hai nhân viên cảnh sát khác.
Vẻ mặt Hoắc Trầm Lệnh hờ hững, ánh mắt như không có chuyện gì.
"Giám đốc Ngô có chuyện gì vậy?"
Ngô Hạo Quyền khiêm tốn cười nói: "Ông Hoắc, tôi đến tìm Tể Tể tiểu thư làm biên bản ghi chép."
Bé ngoan ngoãn tựa ở trong ngực cha, bởi vì bé tròn tròn mập mập làm ổ trong lòng Hoắc Trầm Lệnh cao lớn khiến bé trông càng thêm nhỏ bé và dễ thương hơn.
"Bác Ngô muốn hỏi gì?"
Không đợi Ngô Hạo Quyền trả lời, bé nghiêng cái đầu nhỏ nhìn qua ông ta một cách đáng yêu.
"Là hỏi có nhìn thấy âm khí mà bác cố ý lưu lại trên người của mấy chú cảnh sát kia sao?"
Ngô Hạo Quyền: "..."
Hai nhân viên cảnh sát ở đằng sau: "..."
Ngô Hạo Quyền cười ha ha, nhìn cự kỳ hòa ái.
"Tể Tể tiểu thư nói chuyện thật thú vị."
Bé không muốn lãng phí thời gian, giọng nói vẫn mềm yếu non nớt, nhưng chỉ có quỷ hồn mới có thể phát giác được sự uy hiếp như hồng thủy tấn công về phía Ngô Hạo Quyền.
Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng nhìn về phía hai nhân viên cảnh sát kia.
"Hai người đi ra ngoài trước."
Hai nhân viên cảnh sát vừa kinh vừa sợ, quyết định nhân cơ hội này rời đi, sau đó đi tìm ông cụ Bách giúp đỡ.
Tể Tể nhìn chằm chằm con quỷ đang khống chế thân thể của Ngô Hạo Quyền: "Tự chủ động tiêu tan, hay là... để Tể Tể xử lý?"
Cha Hoắc: "..."
Tể Tể nhà ông... kiêu ngạo như vậy sao?