Mà đứa con này lại cực kỳ tin tưởng vào khoa học, chán ghét nhất là chuyện quỷ thần.
Trong nháy mắt Hoắc Tư Cẩn đã nhíu mày.
"Mắt Âm Dương?"
Hiện nay còn có người như vậy à?
Mặc dù Hoắc Tư Cẩn biết người nhà họ Trương đã hại chết mẹ mình, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì lại không rõ ràng.
Bởi vì Hoắc Trầm Lệnh biết con trai lớn của mình say mê khoa học, cũng phủ định tất cả những gì liên quan đến thuyết quỷ thần.
Nhìn vẻ mặt của con trai, sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh cũng chìm xuống, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng uy nghiêm mà nhìn chằm chằm vào con trai.
"Đúng vậy!"
Hoắc Tư Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của cha, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Con đã biết."
Hoắc Trầm Lệnh còn muốn nói thêm, Hoắc Tư Cẩn nhìn cách đó không xa Giang Lâm đã gấp đến độ đứng tại chỗ xoay vòng vòng, cuối cùng anh đã lên tiếng nhắc nhở cha.
"Cha, cha đi làm đi, Tể Tể chỉ có ba tuổi rưỡi, con sẽ không so đo cùng một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi đâu!"
Hoắc Trầm Lệnh chỉ chờ con trai nói ra câu này, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Trở về đi, Tư Tước và Tư Thần đều đang đợi con."
"Vâng, cha, hẹn gặp lại."
"Hẹn Gặp lại!"
Từ nghĩa trang trở về, Hoắc Tư Cẩn vừa lái xe vào trang viên nhà họ Hoắc, từ xa đã nghe được tiếng la của em trai Tư Thần.
"Anh cả!"
"Anh cả ở đây!"
"Anh hai! Mau tới đây, anh cả về rồi!"...
Xe dừng lại trên bãi cỏ trước cửa biệt thự, cửa xe vừa mở ra, Hoắc Tư Thần đã xông lên.
"Anh cả!"
Hai anh em ôm nhau một cái, Hoắc Tư Tước cũng đi đến.
Vẫn là bộ dạng uể oải giống như chưa tỉnh ngủ.
"Anh cả!"
Vẻ mặt Hoắc Tư Cẩn ôn hòa với hai đứa em trai, không có giống như vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc đạm mạc của cha.
Ba anh em chạm bả vai nhau, xem như chào hỏi.
Hoắc Tư Thần bắt đầu vây quanh Hoắc Tư Cẩn muốn quà.
"Đôi giày chơi bóng bản giới hạn mà em muốn đâu? Anh cả, anh nhanh đưa cho em!"
Hoắc Tư Cẩn có chút buồn cười: "Thứ em muốn, có lúc nào mà anh không cho em đâu?"
Sau khi lấy quà từ ghế sau, anh đã trực tiếp đưa cho hai người Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần, sau đó ba anh em cùng nhau đi về phòng khách.
Hoắc Tư Cẩn thấy trong phòng khách trống trơn, không thấy đứa nhỏ mà cha luôn nhắc tới, anh hơi kinh ngạc.
"Tể Tể đâu?"
Vừa nói đến bé, bé liền xuất hiện.
Phương thức xuất hiện còn rất đặc biệt.
Tể Tể còn chưa tỉnh nhưng đã rời giường, bé bắt đầu mộng du.
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần đi xuống lầu, bọn họ lo lắng Tể Tể tỉnh dậy sẽ gọi bọn họ, cho nên đã trực tiếp mở cửa phòng của bé ra, cứ như vậy đã thuận tiện cho việc Tể Tể mộng du, rời phòng một cách lặng yên không tiếng động.
Đi đến đầu bậc thang lầu hai, bé mơ mơ màng màng nghe được có người gọi tên bé, mắt nhắm mắt mở mà bước đi bằng đôi chân ngắn của mình.
Bị kịch đã xảy ra!
Trong tích tắc, Tể Tể đã ngã xuống từ đầu bậc thang của lầu hai.
Vẫn trong trạng thái ngủ mơ nhưng bé lại theo bản năng dùng hai tay ôm đầu, hai chân co lại cuộn người thành vòng tròn, trông như một cục thịt viên, sau đó theo bậc cầu thang lăn xuống dưới.
Đang ở dưới lầu Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần ba anh em nghe thấy tiếng động thì cùng nhau ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy như vậy, trái tim của ba anh em đều muốn nhảy lên cổ họng.
"Tể Tể!"
Ba anh em cùng nhau lao lên cứu người.
******
Tể Tể đang mộng du thì nghe được tiếng gào hoảng sợ của mấy người anh trai thì vội vàng mở to mắt.
Bé cảm thấy bối rối, mơ hồ.
Phòng khách trong nhà giống như bị lộn ngược, trở về bình thường, lại lộn ngược.
Bịch! Bịch! Bịch!
Đây là sao ...
Bé nhìn kỹ, trong nháy mắt đã thanh tỉnh.
Bé lăn từ lầu hai sắp lăn đến lầu một, lúc đầu chạm đất, cái mông nhỏ trong tư thế trổng lên trời, nhìn xuyên qua hai chân thấy ba người đẹp trai tuấn tú.
Anh hai và anh ba!
Còn một người khác là ai?
Tể Tể cảm thấy tò mò, đầu bé đập mạnh một cái ở trên mặt đất, thân thể lại nảy lên cao.
Hoắc Tư Cẩn lớn nhất, cao nhất, cũng chạy nhanh nhất.
Trong nháy mắt đã chạy đến đầu bậc thang của lầu một, chân dài bước lên hai cái bậc thang.
Vẫn còn đang tiếp tục chạy lên phía trên, còn nửa đường thì bỗng nhiên thấy bé đang lao tới chỗ mình.
Hoắc Tư Cẩn vội vàng đứng vững, đưa tay bắt lấy bé.
Tể Tể trực tiếp nhảy vào trong ngực của Hoắc Tư Cẩn, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh nhìn anh.
Không cần người anh trai này giới thiệu, bé đã ngây ngô mà kêu lên.
"Anh cả!"
Hoắc Tư Cẩn bị dọa không nhẹ, nhanh chóng kiểm tra một lần toàn thân của bé, sau khi xác định không có bị thương, mới xụ mặt nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong ngực, hai mắt còn sáng lóng lánh không có một tia sợ hãi nào.
"Minh Tể Tể! Vừa rồi rất nguy hiểm!"
Tể Tể nghĩ đến chuyện vừa rồi, chắc là do thói quen mộng du của mình nên mới bị lăn từ trên lầu lăn xuống dưới, đoán chừng đã dọa anh cả rồi, thế là đặc biệt ngoan ngoãn cúi đầu nhỏ xin lỗi.
"Anh cả, thật xin lỗi, Tể Tể biết sai rồi."