Mà hiện tại Hoắc An An đang ở trung tâm... không biết từ lúc nào con mồi đã tự chui đầu vào lưới.
"Cha, chị An An đang ở bên trong pháp trận, bác Trần đã đi qua đó, nhưng bác ấy đã bị trận pháp che mắt, tạm thời không nhìn thấy chị An An."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn kỹ, trừ màn sương đen âm trầm kinh khủng kia, ông cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút màu đỏ tươi.
Nhìn nhiều hơn cũng vẫn không thấy gì.
"Tể Tể, cha không nhìn thấy bọn họ."
Tể Tể suy nghĩ một hồi, sau đó nhấc tay nhỏ lên.
"Cha, cha cúi đầu xuống, Tể Tể sẽ giúp cha nhìn rõ hơn một chút."
Hoắc Trầm Lệnh vô thức tránh đi: "Không cần, cha không cần nhìn những cái đó, Tể Tể không cần lại cắn ngón tay để giúp cha nhìn thấy."
Tể Tể thấy cha không muốn mình bị chảy máu, liền nhịn không được mà cười hắc hắc.
"Thôi thì làm như vầy đi, cha cúi đầu xuống, để Tể Tể chạm vào trán của cha."
Nếu dùng phương pháp này, cha Hoắc có thể tiếp nhận.
Ông nhanh chóng cúi đầu, dán vào cái trán trơn bóng của bé.
Làn da của bé mềm mại trơn bóng, non mịn cùng trán của ông chạm vào nhau. Ở mi tâm của cha Hoắc bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương.
Luồng khí lạnh kia giống như dòng điện, trong nháy mắt đã đâm vào toàn bộ đại não của ông.
Ông vô thức nhắm mắt lại, sau khi mở mắt nhìn lên, sâu trong con ngươi đen nhánh ẩn ẩn hiện ra một tia kinh hãi.
"Cái trận pháp kia..."
Bé dán vào trán vào cha, dù không cần nhìn cũng biết trận pháp bên kia đang xảy ra chuyện gì.
Bé rất bình tĩnh.
Dù sao bé cũng lớn lên ở Địa Phủ, mặc dù Tể Tể không hiểu trận pháp là gì, nhưng bé thấy nhiều nhất chính là âm khí.
Kia chính là khẩu phần ăn của bé nha!
"Trong vòng một tiếng nữa nếu bác Trần không đi ra, thì bác ấy và chị An An sẽ cùng nhau đi đến Địa Phủ báo danh."
Hoắc Trầm Lệnh: "..."
Bên này, Trần Kiến Đào ngẩng đầu nhìn xuyên qua tầng tầng màn sương đen thế mà nhìn thấy Hoắc Trầm Lệnh đang ôm Tể Tể đi đến bên này, sắc mặt lập tức thay đổi, căng họng lên rống lớn.
"Đừng đi qua đây!"
Đây là nơi có thể dẫn đứa nhỏ đến sao?
Không thấy được bé gái ở bên trong kia đã vô cùng nguy hiểm rồi sao?
Trần Kiến Đào rống xong, tay nâng lên đánh ra một chưởng đập vào trận pháp mới hoàn thành dưới mặt đất.
Ánh sáng màu vàng ở dưới đất đã lan rộng ra, giống như mở ra một cánh cửa ánh sáng trong màn sương u tối, bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng.
Tể Tể nhìn thấy như vậy, bé thừa dịp cha đang bị thu hút sự chú ý, trán của bé vẫn giữ nguyên vị trí nhưng mà từ dưới trán trở xuống lại di chuyển chín mươi độ, hé miệng nuốt mấy ngụm âm khí đậm đặc ở trước mặt.
Áng sáng vàng làm chói mắt, Hoắc Trầm Lệnh cảm giác được bé có hành động khác, nhưng con mắt bởi vì bị chói mà không mở ra được, đành cẩn thận ôm bé vào trong ngực, đồng thời vươn tay ra để che mắt của bé lại.
Dưới bàn tay... giống như không phải khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bé mà là những sợi tóc mỏng và mềm mại.
Cảm thấy sự khác lạ dưới ngón tay, Hoắc Trầm Lệnh vô thức ấn nhẹ một chút.
Cái này tựa hồ không phải khuôn mặt có mắt mũi miệng, ngược lại giống... cái gáy?
Cha Hoắc: "?"
Cha Hoắc trong lòng giật mình, cũng không quản ánh sáng vàng chói mắt kia mà nhanh chóng cúi đầu.
**************
Lúc cha dùng tay che lại ánh mắt cho bé, thì bé đã cấp tốc điều chỉnh đầu của mình trở về vị trí cũ, đồng thời giống như hổ đói mà nhanh chóng nuốt khẩu phần ăn vào trong miệng của mình.
Hoắc Trầm Lệnh híp mắt cúi đầu nhìn thấy là lúc bé đang nuốt một ngụm âm khí cuối cùng.
Bé nuốt quá nhanh nên đã bị nghẹn.
"Khục..."
Hoắc Trầm Lệnh vô thức dịch chuyển tay của mình đang che mặt bé thành vỗ nhè nhẹ vào lưng của bé.
"Tể Tể, con sao rồi?"
Tể Tể chép miệng một cái: "Cha, Tể Tể ăn quá nhanh, bị nghẹn rồi."
Hoắc Trầm Lệnh nghi hoặc: "Ăn?"
Bé thành thật gật đầu: "Đúng vậy."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy trong túi quần bé rơi ra một miếng thịt bò khô, phía trên còn có mấy nốt răng nhỏ, nhất thời có chút buồn cười.
Nhưng bây giờ tình huống đang nguy cấp, ông không thể phân tâm.
Vừa rồi trên tay sờ phải sợi tóc mềm giống như là cái ót của bé có thể là ảo giác của ông, Tể Tể rõ ràng vẫn rất bình thường.
Ông ôm bé lui về sau hai bước, sau đó nhìn về phía Trần Kiến Đào bên kia.
Quỷ khí kinh khủng cuồn cuộn trước đó đã tản hơn phân nửa, bên trong trận pháp Trần Kiến Đào đang đưa Hoắc An An ra ngoài.
Ông ta lật tay thi triển một lá bùa gọi sét, tụ âm trận trước đó vẫn còn cuồn cuộn đã bị sét đánh thành bột phấn trong nháy mắt.
Trong trận phát ra tiếng kêu của con chồn, tiếng kêu nghe cực kỳ thảm thiết.
Âm khí trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, màn sương u ám kinh khủng đã tán đi, lộ ra bầu trời xanh thẳm tươi đẹp.
Trong hoa viên, hoa hồng vẫn nở kiều diễm ướt át, mùi thơm nồng theo gió nhẹ mà bay đi.
Tể Tể hít một hơi thật dài, tiện thể mở ra miệng nhỏ hút vào trong miệng những âm khí còn sót lại xem như đồ ăn vặt.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy những luồng âm khí kia đang bay thẳng đến chỗ bé, ông vừa muốn bế bé tránh đi thì Trần Kiến Đào đã ôm Hoắc An An chạy tới.
"Trầm Lệnh, sao anh có thể mang theo Tể Tể đến đây? Không phải tôi đã kêu hai người thành thành thật thật đợi ở trong thư phòng rồi sao? Vừa rồi rất nguy hiểm! Vạn nhất xảy ra chuyện... anh để nửa đời sau của tôi sống thế nào?"