Không nghĩ tới, bé con cũng đến.
"Chú Hoắc có chuyện gì sao?"
Bé con cười lắc đầu: "Cha không sao, là dì xấu xa trên lầu có chuyện!"
Bách Minh Tư ngạc nhiên: "Tại sao?"
Đôi lông mày nhỏ của bé tràn đầy vui vẻ.
"Bởi vì dì xấu xa bị tấn công! Sắp gặp xui xẻo rồi!"
Bách Minh Tư đưa ngón tay trên trán, khi ngẩng đầu nhìn lên, phòng bệnh nơi Trương Ninh đang ở tràn đầy quỷ hồn, hiển nhiên là sắp xảy ra chuyện.
Cậu biết là có vấn đề, nhưng không ngờ chuyện lại lớn như vậy.
Chú Hoắc vẫn đang điều tra vụ tai nạn xe hơi của dì Trương vào ba tháng trước, là một người liên quan trực tiếp, Trương Ninh không thể cứ vậy mà chết đi.
Nghĩ vậy, Bách Minh Tư nhanh chóng ôm bé con đi lên lầu.
Lợi dụng lúc anh Minh Tư không chú ý đến bé, bé đã há miệng hít một hơi dài.
Màn sương đen dày đặc đều bị hút vào.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Bách Minh Tư nhận thấy luồng âm khí lành lạnh đang tiến về phía mình.
Vừa định giơ tay lên, bé liền ôm lấy cổ anh, bên tai vang lên tiếng trẻ con nhỏ nhẹ mềm mại của bé.
"Anh Minh Tư, anh còn chưa ấn nút!"
Bách Minh Tư vội vàng ấn số tầng, tất cả quỷ khí nồng đậm đều bị bé ngậm lấy nuốt vào bụng.
Trong nháy mắt ăn no một lượng lớn!
"Ợ!"
Bách Minh Tư vô thức vuốt ve tấm lưng nhỏ của bé, nhưng ánh mắt lại quét nhanh về phía sau thang máy.
Toàn bộ thang máy sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Đôi lông mày xinh đẹp của Bách Minh Tư nhăn lại, cậu không khỏi quan tâm đến bé.
"Tể Tể, em sao vậy?"
Bé được ăn no giọng nói càng mềm mại nhẹ nhàng hơn, âm thanh phát ra cực kỳ dễ thương.
"Anh Minh Tư, Tể Tể có lẽ quá no rồi!"
Bách Minh Tư sững sờ trong giây lát, trên khuôn mặt của cậu thiếu niên hiện lên một nụ cười sủng nịnh.
"Vậy thì khi nào anh Minh Tư giải quyết xong ở đây, dẫn Tể Tể đi tiêu thực nhé?"
Đây có phải là được đi chơi đùa không?
Cảm ơn thì phải hôn nhẹ!
Bé con vui vẻ đung đưa hai cái chân mập mạp của mình, hướng về má anh Minh Tư mà hôn một cái.
"Cảm ơn anh, anh Minh Tư!"
Bách Minh Tư: "..."
Cửa thang máy mở ra, cậu thiếu niên với đôi tai đỏ ửng vẫn đang ôm bé trên tay, ánh mắt sủng nịnh biến thành kinh ngạc khi nhìn hành lang sạch sẽ.
********************
Quỷ khí dày đặc đâu mất rồi?
Nó có vẻ giống như lần trước. Rõ ràng khi cậu ở dưới lầu nhìn lên tầng trên thấy âm khí ngút trời. Thế nhưng khi lên lầu, cậu kiểm tra xem xét thì chúng lại sạch sẽ một cách lạ thường.
Bách Minh Tư không khỏi lẩm bẩm một mình,"Lẽ nào mình nhìn nhầm rồi?"
Bé có chút chột dạ.
Bé vừa mới hút một ngụm, trực tiếp nuốt hết tất cả quỷ hồn kia!
Nhưng cha bé nói rằng không ai được biết thân phận thực sự của bé.
Suy cho cùng, nhân giới là của loài người, địa phủ là thế giới của địa phủ!
Người có đôi mắt âm dương có thể kết nối hai thế giới, nhưng vẫn có khác biệt!
Bé đảo mắt chỉ về phòng điều trị của dì xấu xa.
"Anh Minh Tư, anh đến đây để tìm dì xấu xa à?"
Lực chú ý của Bách Minh Tư bị kéo trở lại, cậu xoa xoa cái đầu nhỏ của bé rồi nhẹ nhàng đáp lại.
"Ừm, Tể Tể, chúng ta yên lặng đi tới nhìn xem một chút nhé."
Bé đáng yêu đáp lời: "Anh Minh Tư đi đâu thì Tể Tể đi theo đó".
Bách Minh Tư càng yêu thích cô bé hơn.
Cậu cảm thấy bé nhu thuận, lanh lợi, còn nhỏ đã hiểu chuyện thật sự rất được người yêu thích.
Ôm chặt bé thêm hai phút, Bách Minh Tư bước nhanh đến cửa phòng bệnh, vừa định nhẹ nhàng mở cửa liền phát hiện cửa không đóng, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Giọng nói không hề nhỏ, mang theo ý không hiểu và bất mãn.
"Mẹ ơi, rốt cục mẹ đang làm gì vậy?"
Đôi mắt của bé mở to, giọng nói của bé đè thấp nói nhỏ vào tai anh Minh Tư.
"Anh Minh Tư, là anh hai."
Ngay sau đó, bé lại nghe thấy giọng nghẹn ngào của anh ba.
"Đúng vậy, mẹ, dì của con đã đi hơn ba tháng. Chúng con đều hiểu được cảm tình tốt của hai người, thế nhưng mẹ lại cắt cổ tay tự vẫn vào ban đêm, nếu chúng con không tới đúng lúc, mẹ... Mẹ, mẹ định bỏ chúng con à?"
Theo sau là giọng nói yếu ớt của dì xấu xí truyền ra.
"Tư Thần, Tư Tước, mẹ không cố ý làm vậy, mẹ chỉ nhất thời u mê..."
Trong phòng bệnh, Trương Tinh rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị.
Bởi vì bị cắn trả, bây giờ cô ta đang vô cùng yếu ớt.
Vừa rồi cô ta đã lấy máu để nuôi quỷ, nếu không có Tư Tước và Tư Thần đến kịp thời, ước chừng máu toàn thân của cô ta đã bị thứ đó hút khô rồi.
Hiện tại...
Trương Tinh vươn tay vỗ nhẹ vào tay của Hoắc Tư Tước: "Tư Tước, mẹ hơi đói, con đi mua chút đồ ăn cho mẹ được không? Cứ để Tư Thần ở lại đây với mẹ, mẹ hứa sẽ không như vậy nữa."
Hoắc Tư Tước nhìn khuôn mặt xanh xao hốc hác của mẹ, cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Được, con đi mua ngay."
Nói xong, cậu dặn dò em trai: "Tư Thần, em phải chăm sóc mẹ cho thật tốt."
Hoắc Tư Thần vội vàng gật đầu: "Anh hai, đừng lo lắng, em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"