Sau đó bàn phím tự động căn cứ vào mấy âm tiết mà bé bấm, tạo thành một hàng chữ.
【 Nhóm quản lý cấp cao, đưa tôi vào đi 】
Ở công ty, Giang Lâm nhìn thấy tin nhắn của ông chủ, không hiểu ý sếp là thế nào.
Ông chủ muốn vào nhóm quản lý cấp cao?
Lúc anh ta còn đang nghi hoặc, lại thấy ông chủ gửi tới một tin nhắn khác.
【 Nhanh đưa vào! Theo dõi! 】
Giang Lâm, người có kinh nghiệm nằm vùng trong nội bộ nhân viên công ty: "..."
Trong nháy mắt Giang Lâm đã hiểu ý của Boss, ông chủ đây là muốn nhìn một chút nhóm quản lý cấp cao, bình thường ở trong nhóm hoạt động như thế nào?
Anh ta cũng cảm thấy tò mò!
Thế là Giang Lâm trả lời đồng ý, đưa wechat của ông chủ vào trong nhóm quản lý cấp cao.
Nhóm vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ!
Cả một đám người đang mắng boss lớn!
Giang Lâm: "..."
Bỗng nhiên hối hận đã kéo ông chủ vào nhóm quá sớm.
Mà bên chỗ của Tể Tể, thấy điện thoại cha luôn rung, có thật nhiều thật nhiều tin tức.
Trong đó có tin nhắn thế mà lại là chữ phồn thể, bé nhận ra, trong nháy mắt đã trợn tròn đôi mắt to.
【 Khương Hoa: Người mới vào nhớ sửa lại tên gọi. 】
Con mắt của bé lóe sáng, nghĩ đến đây là điện thoại của cha, cần viết lại tên gọi.
Thế nhưng bé không biết làm sao để đổi, đổi ở trên điện thoại như thế nào nha.
【 Khương Hoa: Người mới vào nhớ sửa lại tên gọi. 】
Khương Hoa nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn hai người mới vừa gia nhập vào nhóm, một người là Đổng Kiến của bộ phận kinh doanh, người còn lại thì vẫn không có động tĩnh gì, nhịn không được mà nhíu mày.
Không đổi tên sao được?
Nhóm này nhất định phải rõ ràng.
Khương Hoa vì không muốn sau này có thêm việc, trực tiếp gửi toàn bộ hình ảnh cách thức làm sao để đổi tên gọi, gửi đến trong nhóm.
Bé hiếu kì, ấn mở ra nhìn.
Sau khi xem xong cũng hiểu một chút, cẩn thận lần lượt dựa theo trình tự thao tác ở trong ảnh.
Rất nhanh đã đổi xong tên gọi.
Mười người trong nhóm nhìn thấy người mới sửa tên gọi xong, mỗi người đều co giật khóe miệng, trong nháy mắt đã kích thích sự phẫn nộ của tất cả người trong nhóm.
Văn phòng của Khương Hoa cùng Tống Bác nằm ở gần nhau, khi Khương Hoa nhìn thấy tên gọi mới kia, nhịn không được đứng dậy đi sang phòng sát vách tìm Tống Bác hỏi.
"Anh biết đây là ai không?"
Tống Bác nhìn thấy, trực tiếp mắng lên.
"Cái người nào muốn chết thế, dám dùng tên gọi như thế này?"
Bảy tám người còn lại cũng không có phản ứng nào khác, thậm chí đã trực tiếp nhắn tin kêu gào ở trong nhóm.
【Người mới... tên gọi phải sửa thành tên thật của mình! Không thấy thông báo của nhóm sao? 】
【 Đúng! Tên thật! Đừng khiến cho cả nhóm tức giận, đến lúc đó bị mọi người quần ẩu đấy! 】...
Giang Lâm đang làm việc ở phòng tổng giám đốc, hiện tại đang chuẩn bị cầm tài liệu đi ra chỗ thư ký, một tay uống nước một tay nhìn tin nhắn bên trong nhóm.
Kết quả khi nhìn đến tên gọi của ông chủ, suýt chút nữa thì sặc nước chết.
"Hụ khụ khụ khụ!"
**************
Tể Tể mù chữ, nhưng mấy ngày gần đây bé cũng đã biết chữ cha viết như thế nào, hì hục một hồi cuối cùng cũng đổi được tên.
Khi nhóm quản lý cấp cao nhìn thấy tên gọi của người mới được thay đổi thì như ong vỡ tổ, tất cả như muốn nổ tung mà nhắn tin ở trong nhóm.
【 Đây là tên khốn nào đây? 】
【 Trong nhóm có tất cả bao nhiêu người đâu, kiểm tra từng người một là sẽ tìm ra! 】
【 Đúng! Ông đây không sợ không tìm ra được! 】
【 Cha! Ý của bạn là gì, muốn để chúng tôi gọi bạn là cha à? Muốn làm cha, chiếm tiện nghi của chúng tôi có thể sống tốt sao? 】
Những người trong nhóm quá kích động, quá tức giận, tin nhắn mới liên tục xuất hiện từng cái một, bé vốn nhận không được mấy chữ, như thế này lại càng mờ mịt.
Tin nhắn nhiều quá, hiện lên làm bé hoa cả mắt.
Bé cảm thấy buồn chán, dứt khoát tắt Wechat.
Nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, bé nhìn cha còn đang ngủ, bé đã khom lưng như con mèo nhỏ, lật đật lặng lẽ đi đến cửa phòng.
Chốt cửa có chút cao, bé quá lùn nên với không tới.
Không muốn người ở bên ngoài gõ cửa, bé đã dùng giọng trẻ con mà hướng ra bên ngoài gọi nhỏ.
"Đừng gõ cửa nha, cha còn đang ngủ ngon, nhẹ nhàng đẩy cửa ra là được rồi, Tể Tể đã tỉnh."
Ngoài cửa, Hoắc Tư Lâm tới xem bé thì nghe được giọng nói non nớt nhu nhược của bé, khiến tim muốn tan chảy.
Tay chuẩn bị gõ cửa đã chuyển sang nắm lấy chốt cửa, nhẹ nhàng nhấn một cái rồi đẩy cửa vào bên trong.
Bé đã sớm đứng sang bên cạnh, chờ cửa phòng mở, ngẩng đầu liền thấy anh Tư Lâm.
Bé nhỏ giọng chào: "Anh Tư Lâm - Buổi sáng tốt lành!"
Hoắc Tư Lâm nhìn phòng chú ba đang tối đen, mà sắc trời bên ngoài đã có nhiều ánh sáng, liền tranh thủ bế bé lên ôm vào trong ngực.
"Tể Tể thật ngoan, anh Tư Lâm dẫn em đi ăn sáng rồi lại đi chơi."
"Cảm ơn Anh Tư Lâm!"...
Hoắc Trầm Lệnh bị điện thoại gọi tới đánh thức.
Lúc Giang Lâm gọi điện thoại đến lần thứ tư, Hoắc Trầm Lệnh mới day day huyệt Thái Dương, chậm rãi cầm điện thoại di động lên nghe, giọng nói trầm thấp, thái độ hờ hững.