"Được."
Lên xe, Hoắc Tư Lâm đưa bé đang nằm ngáy o o tới trong ngực em gái mình, sợ em gái làm Tể Tể té còn đưa tay ra che chở một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm Tể Tể.
Hoắc An An: "..."
Hoắc Tư Lâm nhìn chằm chằm như vậy thì làm sao cô ta có thể giở thủ đoạn nhỏ đây?
Cô ta định lặng lẽ nhéo Minh Tể Tể mấy cái!
Hiện tại xem ra căn bản không được.
Hoắc An An nhất thời nghĩ không ra biện pháp, rất nhanh đã gần đến nhà trẻ, ánh mắt của cô ta sáng lên.
"Anh, có phải là sắp đến nhà trẻ rồi phải không? Em gọi Tể Tể dậy nhé?"
Hoắc Tư Lâm dặn dò em gái: "Vậy em gọi nhỏ giọng một chút, Tể Tể ngủ sâu, gọi to tiếng sẽ hù dọa em ấy đấy."
Hoắc An An cười gật đầu: "Em biết, em nhất định nhẹ nhàng."
Cô ta nhẹ giọng gọi, sau đó cô ta sẽ dùng điện thoại đánh vào cái mông của Tể Tể, không sợ không làm đau bé, haha.
"Tể Tể -"
"Tể Tể - Tỉnh dậy thôi, đến nhà trẻ rồi."
"Tể Tể -"...
Lúc bắt đầu gọi Hoắc An An rất là ôn nhu, gọi một lúc thì phát hiện Minh Tể Tể không phải là ngủ quá say mà giống như ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Nhưng như vậy càng tốt, cô ta càng có thể sử dụng điện thoại đánh vào cái mông của bé.
Lúc đầu cô ta càng muốn trực tiếp bóp véo Minh Tể Tể, nhưng làm như thế Minh Tể Tể tỉnh lại sẽ kêu đau, vậy thì quá lộ liễu.
Lợi dụng lúc anh Tư Lâm cũng tham gia gọi người, liền dứt khoát dùng điện thoại di động đánh vào mông của Minh Tể Tể.
Điện thoại còn chưa có chạm vào mông của Tể Tể thì đột nhiên bé mở to mắt.
Một đôi mắt to đen như mực, hai con ngươi đen nhánh gần như chiếm hết hơn phân nửa hốc mắt, phần tròng trắng cực ít, lộ ra từng tia từng tia âm lãnh lạnh lẽo, Hoắc An An bị dọa đến giật mình, vô thức ném Minh Tể Tể ra ngoài.
"A!"
"Tể Tể!"
Hoắc Tư Lâm nhanh tay lẹ mắt tiếp được bé đang bị em gái ném ra ngoài, tim đập loạn nhịp, lần thứ nhất đen mặt, lạnh giọng quát lớn em gái.
"An An!"
Hoắc An An run rẩy chỉ vào Minh Tể Tể, nói chuyện lắp bắp.
"Anh... Em... Em ấy tỉnh rồi, thật... Thật là đáng sợ!"
Hoắc Tư Lâm nhanh chóng cúi đầu nhìn Tể Tể, cơ chế bảo vệ bản thân của bé đã mở ra, sau đó phát giác không còn nguy hiểm trong nháy mắt lại đóng lại, đôi mắt của bé tự nhiên cũng nhắm lại, lại là một đứa bé ngủ say sưa.
Mắt của Hoắc Tư Lâm giật giật, nhìn em gái với vẻ mặt không dám tin.
"An An, em học được thói nói dối từ khi nào vậy?"
Hoắc An An nén giận: "Anh, em không có nói láo, vừa rồi em ấy đã mở mắt, một màu đen sì, em suýt bị dọa cho chết khiếp!"
Hoắc Tư Lâm ôm bé vào trong lòng, một bên vỗ nhè nhẹ phía sau lưng em gái nhỏ, một bên nhìn chằm chằm vào Hoắc An An.
Hoắc An An cảm thấy Minh Tể Tể cố ý, hiện tại khẳng định là giả vờ ngủ.
Con mắt xoay vòng vòng liền có một ý tưởng.
"Anh, trong xe của anh có camera giám sát, em có nói dối hay không, anh xem liền có thể biết được ngay!"
Không đợi Hoắc Tư Lâm trả lời, Hoắc An An đã bảo lái xe dừng xe ven đường đồng thời mở ra video giám sát.
Sau đó Hoắc An An trợn tròn mắt.
Trong video là hình ảnh cô ta một bên gọi Minh Tể Tể, một bên lén lén lút lút lấy điện thoại di động ra đánh lên cái mông nhỏ của Tể Tể, hình ảnh không quá rõ ràng.
Mặt Hoắc An An tối sầm lại, nhưng thấy mặt anh trai Hoắc Tư Lâm cũng trở nên âm trầm, cô ta lập tức giải thích.
"Anh, em... Em ..."
Hoắc Tư Lâm không để ý đến em gái, tiếp tục xem video.
Video bị đơ một chút, khi tiếp tục thì là hình ảnh em gái bỗng nhiên hét lên một tiếng, trực tiếp ném Tể Tể ra ngoài.
Hoắc Tư Lâm: "..."
Hoắc An An đỏ mặt tía tai tố cáo: "Anh, Minh Tể Tể cố ý! Em ấy cố ý dọa em!"
********************
Tể Tể cảm thấy cái mũi có chút ngứa, vô thức mà vuốt vuốt.
Không ngứa nữa bé lại tiếp tục nằm ngáy o o.
Lại bắt đầu ngứa.
Bé nhăn nhăn lông mày nhỏ, lại vuốt vuốt gãi.
Lại không ngứa, bé lại ngủ tiếp.
Kết quả, ngủ không đến một giây, cái mũi lại bắt đầu ngứa ngáy...
Bé quay đầu lại, vô thức cọ cọ ở trong ngực.
Hoắc Tư Lâm nhìn, cảm thấy quá đáng yêu.
Nhưng nhìn Tể Tể vẫn còn ngủ say, anh ta không thể không lập lại chiêu cũ.
Tể Tể ngứa quá nên ngủ không được, nhưng mà tính tình của bé rất ngoan, dù đang ngủ ngon bị người ta quấy rầy, không những không chỉ một lần, nhưng cũng chỉ tiếp tục xoay người, tiếp tục nằm ngáy o o.
Hoắc Tư Lâm: "..."
Hoắc An An đang ở đối diện, liếc qua anh trai đang cưng chiều trêu đùa với Minh Tể Tể, sắp tức giận đến không nhịn được rồi.
"Anh, anh cứ như thế này thì chúng ta lúc nào mới có thể ăn cơm trưa?"
Đúng rồi!